Năm năm trước, không biết vì sao Mạn Mạn lại bị người đàn ông kim cương này vứt bỏ, vốn dĩ Trần Thục Phân đã sớm quên chuyện này đi, nhưng bây giờ nhìn thấy Âu Dực, bà ta trợn mắt, chân không sao di chuyển được.
Đến khi hồi thần lại, Lạc Yên và Âu Dực đã đứng trước mặt bà ta.
Nhìn Lạc Yên không chút cảm xúc trước mắt, trong lòng Trần Thục Phân đột nhiên cảm thấy tức giận, trước đó bà ta không nghĩ ra tại sao Âu Dực lại vứt bỏ Mạn Mạn, hoá ra là do đứa con gái hờ này thổi gió bên tai.
Trần Thục Phân nhớ tới việc Lạc Mạn vứt bỏ vợ chồng bà ta, nỗi tức giận càng thêm chồng chất, bà ta không nỡ trách con gái ruột của mình nên đem việc Lạc Mạn vong ân bội nghĩa đổ hết lên đầu Lạc Yên.
Chắc chắn con gái bà ta không cố ý, đều do con điếm này cướp mất người đàn ông của Mạn Mạn nên Mạn Mạn mới khổ sở như vậy.
Bà ta nghiến răng nhìn Lạc Yên, dù đã cố khống chế nhưng trong giọng nói vẫn không giấu được tia cay nghiệt: "Lạc Yên, rời xa bọn tao, mày sống tốt quá nhỉ? Đến sống chết của cha mẹ cũng không để tâm đến."
Bởi vì cố kỵ Âu Dực đang có mặt ở đây, Trần Thục Phân không dám biểu hiện quá khích, nhưng từ ánh mắt lẫn nét mặt đều chứa đầy ác ý.
Lạc Yên đã sớm quen với một Trần Thục Phân như thế này, cô cũng không còn tình cảm gì với cái gọi là tình thân nữa, thứ duy nhất ràng buộc giữa cô và bọn họ chính là dòng máu mà cô đang chảy trong người.
Lạc Yên không ít lần đứng dưới ánh trăng cầu nguyện cô được một đôi vợ chồng khác sinh ra, được cha mẹ yêu thương bảo vệ như bao đứa trẻ khác, nhưng điều ước vĩnh viễn là điều ước, nó không bao giờ trở thành sự thật.
Qua mười mấy năm sống chung, Lạc Yên đã sớm xem nhẹ nhà họ Lạc, đối với lời nói mang tính móc mỉa của Trần Thục Phân, Lạc Yên không có cảm giác gì, cô không vòng vèo mà đi thẳng vào chủ đề: "Bà muốn gì?"
Trần Thục Phân nhìn lên Âu Dực, cánh môi mấp máy, vẫn không có can đảm nói ra mục đích của mình.
Người đàn ông trẻ hơn bà ta ba chục tuổi nhưng lại khiến bà ta khiếp sợ, anh đứng ở nơi đó, dù không nói gì nhưng từ biểu cảm và tư thái của anh là có thể nhìn ra anh đang ngầm thể hiện rằng anh chống lưng cho Lạc Yên.
Trần Thục Phân do dự một lúc, sau cùng lợi ích đã cho bà ta lòng can đảm, mặc kệ sự có mặt của Âu Dực, Trần Thục Phân nói ra mục đích đầu tiên của mình.
"Tao muốn tiền." Bà ta buông giọng nói.
"Bao nhiêu?"
"20 tỉ." Trần Thục Phân nói ra một con số.
Lạc Yen nghe xong, khoé môi giật giật: "20 tỉ? Bà nghĩ con số này nhỏ lắm à? Bà thật sự cho rằng tiền là từ trên trời rơi xuống sao?"
Trần Thục Phân biết kiểu gì Lạc Yên cũng phản ứng như thế này, nhưng bà ta đã sớm nghĩ ra lý do: "20 tỉ, từ nay tao sẽ không tới tìm mày nữa, chúng ta cắt đứt quan hệ, xem như mày trả lại tiền nuôi dưỡng mày suốt 18 năm."
Lạc Yên nhíu mày, cuối cùng vẫn đáp ứng: "Được, hy vọng bà giữ lời, chúng ta cắt đứt toàn bộ quan hệ, kể cả trên giấy tờ, nếu bà lật lọng... Tôi chỉ muốn nhắc nhở rằng hiện tại tôi không giống trước kia nữa, tôi sẽ không để tâm cái gọi là máu mủ tình thân."
Trần Thục Phân không xem trọng lời uy hiếp của Lạc Yên, một con ranh còn chưa trải sự đời thì có thể làm gì được bà ta? Phải biết rằng đây là xã hội có pháp luật, Lạc gia sớm đã lụi bại, nó sẽ không thể uy hiếp được gì.
Hơn nữa sau này bán nó cho một lão già nào đó, không cần vợ chồng bà ta nhọc lòng, lão già đó sẽ giúp vợ chồng bà ta giữ chân Lạc Yên.
Về phần Âu Dực... chắc chắn không trông chờ được, Âu Dực xưa nay nổi tiếng máu lạnh, bà ta đối xử với Lạc Yên cũng không được tốt, muốn anh giúp Lạc gia khôi phục lại chắc chắn là chuyện viển vông, điểm này Trần Thục Phân vẫn biết.
Tạm thời phải dỗ ngọt Lạc Yên trước đã.
Nghĩ như vậy, Trần Thục Phân không còn băn khoăn gì nữa, yên tâm gật đầu không chút do dự, hiện tại bà ta chỉ muốn mau chóng lấy được tiền rồi thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Lạc Yên mừng rỡ, ánh mắt sáng lên, dây dưa bao nhiêu năm cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi ràng buộc máu mủ với bọn họ.
Sau này cô không phải là con của hai con người này nữa rồi... Cô đã sớm muốn cắt đứt quan hệ từ lâu!
"Bao giờ mày thanh toán tiền cho tao?"
Giọng nói của Trần Thục Phân cắt ngang mạch suy nghĩ của Lạc Yên, cô trả lời với giọng nói không có tình cảm: "Trong vòng ba ngày, tôi sẽ thanh toán hết cho bà, bây giờ không còn việc gì rồi phải không? Tôi có thể trở về rồi chứ?"
Trần Thục Phân sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy? Lạc Yên còn chưa kịp xoay người, bà ta đã vội vã lên tiếng: "Khoan đã! Mày phải ký tên lên tờ giấy này, nếu không làm sao tao biết mày có giữ lời hay không?"
Lạc Yên nhíu mày, vẻ bực bội hiện lên rõ trong ánh mắt, cô cầm lấy tờ giấy hơi bẩn và cây bút bi trên tay Trần Thục Phân, đọc qua một lượt rồi đặt bút ký tên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]