Chương trước
Chương sau
Âu Dực ngước mắt nhìn cô: "Tiểu Lạc, được không?"

Ánh mắt anh chăm chú, giọng nói trầm thấp như thể đang khẩn cầu cô đồng ý khiến Lạc Yên vô thức gật đầu, chờ đến khi cảm nhận được quần áo trên người bị lột sạch, cô mới biết bản thân vừa đồng ý điều gì.

Trời ạ! Cô thế mà lại không tỉnh táo đồng ý yêu cầu này của anh!

Lạc Yên vừa định mở miệng từ chối, Âu Dực đang cắn mút bầu ngực cô như đọc được suy nghĩ của cô, ngẩng đầu trầm giọng: "Tiểu Lạc, muộn rồi em à."

Lạc Yên ngây ra, còn chưa kịp phản ứng thì hạ thân truyền đến cảm giác lạnh lẽo, bàn tay thô ráp của người đàn ông đang thuận lợi mò đến nơi tư mật.

"Không... Không được chạm vào... Chỗ đó..." Lạc Yên nức nở nói không thành câu.

Tay Âu Dực đi sâu vào bên trong, nhẹ nhàng khuấy đảo một vòng, Lạc Yên khóc nấc lên, cô nghiêng đầu nhìn cửa phòng còn chưa chốt lại, chỉ có thể cố gắng khống chế để bản thân không phát ra tiếng kêu quá xấu hổ.

Không giống như lần ân ái vào 5 năm trước, lần này kĩ thuật của Âu Dực rất tốt, ngón tay điêu luyện đi sâu vào bên trong cơ thể, lúc mạnh lúc nhẹ đem đến khoái cảm kinh người. Dưới sự tận tình phục vụ của anh, Lạc Yên cảm thấy bản thân như đi vào vùng đất mới, cô muốn dừng chuyện này lại nhưng cơ thể lại cứ vặn vẹo, càng không muốn kết thúc, lời nói ra cũng hoàn toàn không nằm trong phạm vi khống chế của cô.

"Ưm... Âu Dực, sâu...quá..."

Âu Dực cười khẽ một tiếng, tốc độ càng thêm nhanh nhẹn, Lạc Yên vô thức bật ra tiếng rên vũ mị.

"Reng... reng..."

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Lạc Yên đang bị Âu Dực dẫn dắt bỗng nhiên choàng tỉnh, đôi mắt cô mở to nhìn xuống hạ thân mình.

"..."

Cả hai người đều im lặng.

"Mặc kệ đi, chúng ta tiếp tục." Âu Dực là người đầu tiên lên tiếng sau tiếng chuông điện thoại xấu hổ, trong giọng nói của anh không khó để nghe ra sự bực bội.

Cũng đúng, đang lúc như thế này lại bị tiếng chuông điện thoại phá hỏng, là ai cũng không chịu được.

Lạc Yên không để ý đến lời nói của anh, trực tiếp nói: "Âu Dực, rút tay ra để em nghe điện thoại."

Âu Dực rất không hài lòng, thanh âm ủy khuất: "Em... bây giờ đã thế này rồi, em còn muốn tôi rút ra à?"

Thái độ Lạc Yên không xoay chuyển: "Không được, sau khi về nước, rất ít người có được số điện thoại của em, hẳn là quan trọng lắm..."

Ngón tay Âu Dực lại chuyển động, giọng nói như muốn dụ dỗ: "Thật sự... không được sao..."

Lạc Yên vốn tưởng mọi chuyện đơn giản, nào ngờ anh lại khó chơi như vậy, còn... còn mặt dày không biết xấu hổ mà tiếp tục kích thích cô.

Biết rằng cứng không được, Lạc Yên chỉ có thể mềm mỏng: "Âu Dực, anh rút tay ra đi, em nghe điện thoại xong chúng ta sẽ... tiếp tục..." Nói xong hai chữ cuối cùng, tai Lạc Yên đỏ bừng lên, hiện tại đang là ban ngày nên Âu Dực có thể thấy rất rõ ràng.

Anh làm ra vẻ suy tư một lúc, sau đó vẻ mặt miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi, cho em một phút."

"Anh..." Lạc Yên tức muốn nổ đom đóm mắt, một phút làm sao mà đủ? Chuông điện thoại đã tắt, người ta gọi lại lần hai rồi kia kìa!

Âu Dực nhướng mày: "Hửm? Em có ý kiến gì sao? Hay là một phút quá nhiều? Vậy thì 30 giây nhé." Trong giọng nói tràn ngập uy hiếp.

"Anh... Đồ vô liêm sỉ! Một phút thì một phút!"



Cuối cùng, Lạc Yên chỉ có thể nén tức giận thoả hiệp, ai bảo tay của người đàn ông còn đang càn quấy bên trong cơ thể cô cơ chứ.

Âu Dực hài lòng rút tay ra, còn không quên ấn mạnh một cái khiến Lạc Yên rên khẽ.

Cô trừng mắt nhìn anh, vớ lấy chiếc điện thoại đang reo ở trên tủ đầu giường, vì đang không tiện nên cũng không nhìn số điện thoại:

"Alo, có chuyện gì vậy?"

Bên kia vang lên một giọng nữ quen thuộc: "Chị Lạc Yên, em đến nhà hàng ngày hôm đó rồi, chị đến chưa?"

Lạc Yên giật bắn mình, bây giờ cô mới nhớ ra cô có hẹn với Lâm Y Y. Cô liếc mắt trừng Âu Dực một cái, trong lòng thầm xin lỗi vì đã để Lâm Y Y đợi lâu, một bên gấp gáp đi đến tủ quần áo chọn đồ, một bên không ngừng xin lỗi Lâm Y Y: "Y Y, em đợi chị một chút, chị sẽ đến ngay trong vòng 15 phút."

Lâm Y Y tỏ vẻ không có vấn đề gì: "Được ạ."

Lạc Yên vội vàng tắt điện thoại, mặc kệ ánh mắt bực bội của Âu Dực mà vọt thẳng vào phòng tắm.

"..." Âu Dực chẳng biết nói gì hơn, chẳng phải cô nói rằng sau cuộc điện thoại sẽ tiếp tục làm chuyện hồi nãy sao? Sao bây giờ lại xuất hiện một cuộc hẹn không biết rõ từ đâu ra thế này?

Âu Dực cảm thấy khó chịu vô cùng, đặc biệt là khi Lạc Yên mái tóc ướt nhẹp mặc bộ váy chỉnh tề đi ra, giọt nước còn đọng lại trên trán trượt dọc xuống theo chiếc mũi thon gọn, cuối cùng mất hút trong xương quai xanh mảnh mai tinh xảo.

Lạc Yên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng rõ ràng của anh, lúc này mới nhớ ra lời hứa vừa nãy của mình, trong lòng bỗng chốc phiền muộn, trời ạ, vừa nãy cô hứa cái gì thế này...

Âu Dực chắc chắn sẽ không bỏ qua, Lạc Yên biết, nhưng bây giờ cô đã có hẹn nên cô buộc phải không giữ lời hứa rồi.

"Âu Dực, bây giờ em bận rồi, em có hẹn với người ta, chuyện đó... chúng ta để sau có được không?"

Âu Dực rất muốn cự tuyệt, cuối cùng anh vẫn không chống lại được ánh mắt tràn ngập mong đợi của cô, chỉ có thể nhíu mày, khó chịu trả lời: "Được rồi, lần sau tôi nhất định sẽ không tha cho em!"

Có được câu đồng ý của anh, Lạc Yên thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không quá xem trọng lời uy hiếp của anh, chờ đến một đêm trăng thanh gió mát nào đó của sau này, cô mới thật sự hối hận.

Sớm biết Âu Dực khi ăn chay quá lâu sẽ hoá thân thành tên cầm thú, còn lâu cô mới đưa ra lời hứa như thế này!

Quay trở về hiện tại, sau khi Lạc Yên sấy tóc xong thì chỉ còn lại chưa đến 5 phút, cô đang định nhờ tài xế nhà Âu Dực đưa đi nhưng chân còn chưa bước ra khỏi phòng thì Âu Dực đã kéo tay cô lại.

"Để tôi đưa em đi, tôi không yên tâm về em." Anh nói.

Anh nhất định phải cùng cô đi xem xem kẻ nào to gan đến mức phá hỏng chuyện tốt của hai người.

"Nhưng..." Lạc Yên do dự, anh là chủ tịch tập đoàn Âu thị, công việc hẳn là cao như núi, đưa cô đi đi lại lại thật sự không ảnh hưởng gì sao?

Như hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng cô, Âu Dực cười khẽ: "Dạo gần đây không có Mạc Khắc gây rắc rối, công việc của tôi nhàn hạ hơn nhiều." Anh cũng không nói cho cô biết là anh đang lên lế hoạch thâu tóm các sản nghiệp lớn bé của Mạc gia.

Lạc Yên có vẻ rất kinh ngạc: "Anh và Mạc Khắc...?"

Âu Dực cười khẽ: "Quan hệ của tôi và hắn ta không được tốt lắm."

Lạc Yên trầm mặc một lúc, đến khi xuống tới gara để xe, cô nói: "Được rồi, chuyện này tạm thời bỏ qua đi, chúng ta cùng đến nhà hàng X."

Cuối cùng cô vẫn chỉ có thể chuyển chủ đề, một bên là một người luôn giúp đỡ cô, một bên là người cô yêu, thật sự rất khó lựa chọn.

Cô vẫn không thể... bỏ mặc một trong hai người.



...

Nhà hàng X.

Lâm Y Y đợi hơn hai mươi phút, ánh mắt liên tục liếc về lối ra vào, khi nhìn thấy chiếc siêu xe Lamborghini đỗ trước nhà hàng, ánh mắt cô ta vụt sáng lên.

Quả nhiên, quả nhiên người đàn ông của Lạc Yên là người đàn ông kim cương có một không hai!

Vốn dĩ cô ta không định ký hợp đồng nghệ sĩ với Lạc Yên, mặc dù những điều khoản trong hợp đồng của Lạc Yên rất có lợi nhưng Lạc Yên là một người mới chưa từng dẫn dắt bất cứ nghệ sĩ nào, sao cô ta có thể yên tâm giao tiền đồ tương lai của mình cho một người đại diện không có kinh nghiệm?

Chỉ là khi nhìn thấy dòng chữ trên top tìm kiếm, dòng chữ "Âu tổng cõng phu nhân", cô ta nhấn vào thì phát hiện người đại diện mà cô ta cho rằng không có kinh nghiệm lại là phu nhân của Âu Dực, hơn nữa có vẻ như Âu Dực rất cưng chiều phu nhân của mình.

Lòng cô ta bắt đầu nổi lên ý xấu, cô ta để ý người đàn ông Âu Dực này đã lâu, từ hai năm trước, khi đọc một bài báo về việc anh là người đàn ông ở nước Z duy nhất lọt vào top 5 tỷ phú giàu có nhất thế giới, cô ta đã muốn trở thành người của Âu Dực, dù chỉ là tình nhân cũng được.

Lúc đó cô ta điên cuồng tìm hiểu về Âu Dực, biết được anh đã có vợ, cô ta vẫn không chết tâm, dù sao thì trên đời này có được mấy người đàn ông một lòng một dạ với một người phụ nữ chứ? Đặc biệt Âu Dực còn xuất sắc như vậy.

Cô ta tìm đủ mọi cách để gặp Âu Dực, nhưng tầng lớp của bọn họ cách nhau quá xa, địa vị của Âu Dực, người như cô ta vĩnh viễn không có cơ hội gặp gỡ, cô ta hao tâm tìm cách trà trộn vào một bữa tiệc xa hoa vì nghe nói chủ nhân bữa tiệc có gửi thiệp mời cho Âu Dực, cô ta chờ đợi đến đêm muộn mới biết, loại tiệc tùng thấp kém như thế này Âu Dực không bao giờ đặt chân đến.

Cũng từ lúc đó, lòng cô ta hiểu rõ, cô ta và Âu Dực giống như hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể chạm tới nhau được.

Nhưng cô ta vẫn muốn trở thành người của Âu Dực, qua tìm hiểu, cô ta biết được để có thể gặp Âu Dực, một người không gia thế như cô ta chỉ có thể tiến vào giới giải trí để nâng cao giá trị bản thân.

Chỉ ôm tâm lý may mắn, thật sự không ngờ lại may mắn đến mức được hợp tác với phu nhân của Âu Dực, như vậy chẳng phải kế hoạch của cô ta sẽ dễ dàng hơn sao?

Lâm Y Y nghĩ thì rất hay, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông tuấn tú ôm eo Lạc Yên bước vào nhà hàng, cô ta mới bắt đầu cảm nhận được việc mình muốn làm khó đến mức nào.

Chưa nói đến ánh mắt cưng chiều của Âu Dực dành cho Lạc Yên, chỉ riêng khuôn mặt và dáng người đó của Lạc Yên, cô ta đã không thể vượt qua được.

Lúc trước không để ý kĩ bởi vì Lạc Yên bịt khẩu trang lại đeo kính râm, lúc tháo khẩu trang ra vẫn còn kính râm nên ngũ quan không bộc lộ rõ ràng, nhưng bây giờ nhìn kĩ mới thấy, xét khuôn mặt hay dáng người thì Lạc Yên đều ăn đứt cô ta!

Lâm Y Y nghiến răng nhìn hai người bước đến gần, trong lòng cô ta cảm thấy chua chát, nhất định là Lạc Yên này cố ý, cố ý khoe chồng, cố ý show ân ái ở trước mặt cô ta.

Sắc mặt Lâm Y Y không được tốt, đến khi nghe thấy giọng nói của Lạc Yên, cô ta mới gượng gạo nở nụ cười rồi điều chỉnh lại biểu cảm khuôn mặt.

"Y Y, đợi lâu không? Xin lỗi, chị có chút việc bận nên không đến đúng giờ được."

Âu Dực ngồi bên cạnh mặt lạnh không nói gì, bên dưới lại âm thầm cử động ngón tay nhéo eo Lạc Yên.

"Không sao đâu, em quen rồi." Lâm Y Y rũ mắt, giọng nói yếu ớt khiến người ta sinh lòng thương xót, ý đồ của cô ta là từ nhỏ cô ta đã quen chịu khổ, đã quen chờ đợi.

Lâm Y Y âm thầm liếc mắt, cứ tưởng Âu Dực sẽ cảm thấy thương xót, không ngờ anh không chút để ý, dường như lời cô ta nói chẳng lọt nổi vào tai anh.

Ngược lại, người đồng cảm là Lạc Yên, nghe thấy Lâm Y Y nói vậy, cô tỏ vẻ càng cảm thấy áy náy, liên tục xin lỗi: "Em đừng để bụng nhé, hôm nay có vài việc làm chị trễ nải, lần sau sẽ không để em đợi nữa."

Lâm Y Y cúi đầu nhếch môi, sau khi ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn đáng thương như cũ: "Không có gì đâu chị, chuyện hợp đồng..."

Nhắc đến chuyện ký hợp đồng, Lạc Yên lập tức lôi từ trong cặp tài liệu ra một bản hợp đồng, nói: "Đây là bản hợp đồng chính thức, em kiểm tra lại đi, không có vấn đề gì nữa thì chúng ta hợp tác."

Lâm Y Y nhận lấy bản hợp đồng xem kĩ một lượt, sau đó đặt bút kí, vẫn không quên nhoẻn miệng cười: "Hợp tác vui vẻ, sau này em phải nhờ chị rồi."

Lạc Yên cười cười, hai người bàn bạc một lúc, trong suốt quá trình, Lâm Y Y không ngừng đong đưa ánh mắt với Âu Dực, nhưng kết quả trăm lần đều như một, anh chẳng thèm nhìn lại lấy một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.