Nét chữ già dặn, cứng cáp….
Từng chữ từng câu tựa hồ đang kể ra nỗi khổ sở cùng bất đắc dĩ.
“Cháu ta,
Khi thời điểm cháu đọc lá thư này, chắc chắn quản gia đã tuyên đọc xong di chúc.
Đừng hận gia gia.
Ta, cần một người thừa kế tập đoàn Hành thị.
Cháu là kẻ may mắn….
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cháu, ta liền nhận định đó là cháu.
Trong ánh mắt của cháu có một cỗ đơn thuần mang theo kiên định, lộ ra nghị lực cùng quật cường, gan dạ cùng sáng suốt.
Nếu cháu ruột của ta giờ phút này ở bên người ta,
Có lẽ nó cũng lớn bằng cháu, cũng đáng yêu, có chút bá đạo như thế.
Cháu đối với Chi Nhược hết thảy động tác nhỏ, ta đều xem trong mắt.
Nhìn ra được, cháu rất thích cô em gái nhỏ này.
Cháu thích, ta liền cho cháu quyền lợi thích,
Ta Hành Sở Thiên bồi dưỡng ra người thừa kế sẽ không so với bất cứ kẻ nào kém….
Nhìn hai đứa nhỏ các cháu ngồi xổm ở trên cỏ, xăn tay áo, cả mặt và tay đều lắm bùn, cùng một chỗ đùa giỡn với gia gia, làm cho ta nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, chính là khoảng thời gian tốt đẹp, hôm nay hết thảy đều đã tan biến.
Cháu rất giống ta, thật sự rất giống.
Vô luận là ánh mắt hay động tác….
Đều bá đạo mãnh liệt không phân rõ phải trái, lại quật cường, cẩn thận từng li từng tí.
Cực kỳ giống với ta trước đây, thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-nien-ky-su-bo/1915779/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.