Từ nhỏ ta đã có một đôi bích mâu….
Ta thật chán ghét nó. Nhưng cho dù không thích thì thế nào…. đám đàn bà vô tri không người nào lại không bị nó mê muội.
Mỗi khi ta soi gương, phản chiếu trong gương là khuôn mặt quen thuộc nhìn ta cười quỷ dị, từ trong nụ cười đó ta nhìn thấy tội nghiệt.
Ta cũng không phải máu lai,
Đã có….
Tóc đen, da trắng, mắt xanh.
Mẫu thân không muốn nhắc đến ta, cha nuôi vẫn luôn lo lắng cho ta.
Đồn đãi, ta chính là kết quả của họ hàng gần kết hợp….
Thân thế của mẫu thân là một ẩn số, bà ngay cả phụ thân ta là ai cũng rất ít đề cập đến.
Lời đồn đãi vĩnh viễn cũng chỉ là lời đồn đãi.
Yêu nghiệt,
Hai chữ này, ta đã nghe rất nhiều lần.
Duy độc từ trong miệng nàng nói ra lại làm cho toàn thân ta có cảm giác tê dại, giống như bị điện giật…. hưng phấn ngay cả cơ thể đều có phản ứng.
Hành Chi Nhược, bởi vì có sự tồn tại của nàng ta cảm thấy thật may mắn vì đã học mười năm chuyên ngành tâm lý.
Thuở bé nàng giống như một câu đố….
Tròn vo lạch bạch trượt đi trên mặt đất giống như một quả dưa hấu tròn ủm, da xanh bóng…. Gọt bỏ lớp vỏ ngoài mới biết được phần ruột bên trong đỏ tươi, ngọt liệm.
Có lẽ hình dung hơi có chút biết thái.
Nhưng những bí mật bị nàng chôn dấu sâu kín bên trong nội tâm đã bị ta trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-nien-ky-su-bo/1915774/quyen-4-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.