Edit: Cesia
Tiếng ca yếu ớt, ai oán phát ra từ chiếc máy hát cổ…. tại sao anh không trở lại.
Bức rèm cửa sổ rườm rà màu tím tử la lan che kín ánh sáng từ bên ngoài, trên tấm đệm trắng tinh như tuyết đang ngồi một người, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, ngơ ngẩn chôn đầu giữa hai đầu gối, con ngươi tĩnh lặng lắng đọng như mặt nước ao tù, nàng khẽ ngâm nga theo lời bài hát xưa, triền miên, day dứt, tựa như đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Hành Chi Thiên cau mày, hai tay bưng một chén cháo, đi đến chiếc máy hát, đang muốn tắt tiếng ca ai oán này đi, người ngồi trên giường liền có phản ứng, đôi mắt trong suốt như nước, mông lung ngập đầu sương mù lướt nhẹ qua mặt hắn, hắn nhất thời chỉ cảm thấy trên mặt tê dại, tâm cũng mềm đi.
Hành Chi Thiên ngượng ngập cười, rút tay về, thận trọng ngồi xuống bên giường, cầm thìa khuấy cháo, nhẹ giọng nói, “Chi Nhược, ăn một chút gì đi, đừng để bụng đói.”
Nàng mở mắt liếc nhìn hướng khác, vòng vo đầu tránh bàn tay đang cầm muỗng cháo đút vào miệng nàng, trong vô thức vẫn khe khẽ ngâm nga điệu ca quỷ dị.
Dỗ vài lần, cũng không thấy nàng để ý tới, Hành Chi Thiên không khỏi phát cáu, cầm lấy tay nàng hơi siết chặt, có chút tức giận nói, “Đã nhiều ngày như vậy, em làm loạn cũng đủ rồi, trước kia em chỉ đập phá đồ vật, cũng chưa bao giờ tuyệt thực.”
Nàng bị hắn rống, sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-nien-ky-su-bo/1915760/quyen-3-chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.