Cái gì mà do dự với không được do dự, nói những lời hàm ý như vậy lại khiến tôi phải suy nghĩ…
Tôi cũng phải nghĩ cho bản thân mình một chút chứ, rõ ràng hôn nhân là chuyện rất trọng đại mà…
Cuộc nói chuyện của tôi và hắn cũng kết thúc khi hắn có việc phải đi ra ngoài, hắn cũng không nói là hắn đi đâu, chỉ bảo rằng nếu buổi tối tôi đói thì cứ dùng bữa trước…
Chiều tối khi tôi dùng bữa xong vẫn không thấy hắn trở về…
Đến tối muộn cũng không thấy bóng dáng hắn…
Tôi buồn bực đi đi lại lại trong phòng, nghịch ngợm đủ thứ cho đỡ chán nản…
Tôi ra phía kệ văn thư, lục tung từng thứ một ra xem có gì hay ho. Dĩ nhiên là những gì người cổ viết, những chữ hay kí hiệu kiểu này tôi đều không đọc được, nghịch tới nghịch lui một hồi cũng thấy chán…
A, chán quá, không biết bây giờ đã muộn thế nào rồi, tại sao hắn vẫn chưa về vậy?
Tôi thấy sốt sắng không an tâm, liệu có chuyện gì không hay đã xảy ra ?
Nhưng tôi phải làm gì đây?
Nếu như hắn nói, hắn đã dự tính đến tối cũng có thể chưa trở về thì lẽ ra tôi không nên nghĩ lung tung như vậy…
Đúng, hắn to xác như vậy, lại còn có mưu lược lẫn võ công, quyền hành cũng không thiếu, liệu ai bắt nạt được hắn chứ? Tôi tỏ ra lo lắng cho hắn như vậy, chẳng lẽ từ bao giờ đã trở nên rất rất yêu hắn ?
Nói gì thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-lac-chi-nu/2232425/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.