Tôi mỉm cười, ánh mắt háo hức chờ mong, ông vẫn nhìn tôi một hồi, bỗng nhiên ông đứng dậy, đi về phía tường bên phải. Trên đó có một tấm mành lớn bằng vải được cuộn lên, sau khi ông giật dây buộc, tấm mành rũ xuống, hiện ra trước mắt tôi, một địa đồ lớn… - Đây là…- Mắt tôi mở to ngạc nhiên, nhìn chằm chặp vào cái địa đồ lớn đó – Đây là bản đồ sao? Trên bản đồ lớn, tôi thấy dường như có vẽ cả nước Âu Lạc bấy giờ, đúng vậy, vùng đất châu thổ bên biển Đông, lúc này nước ta không trải dài đến mũi Cà Mau, phần đất đó là do các triều đại sau khai khẩn đất đai mới thành phần còn lại của nước Việt Nam ta bây giờ… Phía Bắc, giáp ranh với nước Âu Lạc bấy giờ… hẳn là nước Nam Việt của Triệu Đà. Còn trên nữa, chính là nước Tây Hán hùng mạnh rộng lớn, trong sử sách Hán Cao Tổ đã chiếm lấy Trung Nguyên, lật đổ nhà Tần… - Sao? Con thấy thế nào? – An Dương Vương nhìn tôi một lượt, ánh mắt xem xét, có chút hiếu kì. - An Dương Vương… à, phụ vương tại sao lại cho con xem bản đồ này? Ông chậm rãi đi lại, vừa đi vừa trầm giọng, bình tĩnh kể: - Cách đây nhiều năm, triều đại của các Vua Hùng đã suy yếu, lúc đó, ta… đã lấy danh nghĩa cháu ngoại các vua Hùng, tập hợp các tộc trưởng thân tín, tiến hành một cuộc chuyển giao quyền lực…- Đôi mắt ông chợt ánh lên những ý tứ sâu sa, mang vẻ hồi tưởng – Điều đó không phải không gây ra cho ta điều tiếng khi mới lập triều Âu Lạc này… có điều, con hiểu không? Là dã tâm hay là hy vọng, ta đều muốn xây dựng một cường quốc, muốn nhân dân được sống trong hưng thịnh bình an, khát vọng của ta, một nhà nước Âu Lạc trong hi vọng của ta! Ông càng nhấn mạnh những từ ngữ cuối, âm điệu rõ ràng mà đầy uy thế, thể hiện một hoài bão lớn lao của bậc đế vương. Đôi mắt, đôi tai tôi chỉ biết nên chăm chú lắng nghe… ông lại tiếp lời: - Trước hết, ta đã muốn xây dựng một tòa thành kiên cố bậc nhất, mạnh về phòng thủ, bất khả xâm phạm, điều đó là cần thiết trước những kẻ thù bên ngoài, đặc biệt là phương Bắc kia… nhà Tây Hán vô cùng khí thế, mạnh như vũ bão, lật đổ nhà Tần, nếu phương Bắc lại tràn xuống, cuộc chiến còn nguy nan hơn cuộc chiến chống Tần ngày trước, bởi lẽ lúc đó nhà Tần cũng đã bắt đầu suy yếu, không thể sánh bằng Tây Hán hiện tại… cho nên… Ông dừng lại một lúc, tôi vừa cảm thấy sốt sắng muốn nghe tiếp, đột nhiên ông lại từ từ đi vào bên trong, một lúc sau ông lấy ra một vật. Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên. Đó là một cái nỏ lớn! Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy cái nỏ kể từ lúc đến đây, đây có phải là nỏ thần? Vậy đây có phải là bảo vật trấn quốc của An Dương Vương? - Đây… là bảo vật trấn quốc ư? – Tôi lên tiếng, hồi hộp hỏi. An Dương Vương ngắm nhìn cái nỏ, miệng mỉm cười, ý tứ sâu xa: - Không phải! - Vậy… bảo vật trấn quốc là cái gì thế ạ? - Từ từ đã! – Ông điềm nhiên đáp, đôi tay vuốt nhẹ dọc qua cái nỏ. - Vậy là sao ạ? – Lòng tôi có chút sốt sắng, vội vã hỏi thêm. Ông đưa cái nỏ cho tôi, vui vẻ nói: - Minh Hà, nhìn xem, con có tin được một cái nỏ này có thể cùng lúc sát thương hàng chục người không? Nếu ta bôi độc vào đầu tên, cùng một lúc bắn hàng chục mũi, với lực bắn kinh hồn sau khi rời nỏ, tên thậm chí có thể xuyên qua kẻ này đâm vào kẻ khác, chưa kể đến bị trúng độc ở đầu tên… Loại nỏ này, cũng đã sản xuất ra một lượng lớn, chứa trong kho vũ khí bí mật… đây là bí mật quân sự của ta! - Vậy sao người nói cho con? Đã là bí mật quân sự mà… - Con tưởng cứ cầm được cái nỏ này là chế ra được cái y hệt sao? – Ông lắc đầu đắc ý – Thậm chí ngồi trước mặt ta là gián điệp, ta có cho mượn cái nỏ này, cũng không thể chế được cái y hệt, bắt chước cũng chỉ được năm phần mười là cùng… - Ồ, lợi hại! – Tôi thốt lên lời tán dương – Không những lợi hại mà kiểu dáng công nghiệp cũng không dễ bắt chước, vậy là hàng độc quyền! Ông có chút khó hiểu trước những lời đậm chất hiện đại của tôi, tôi mỉm cười hì hì. Bỗng nhiên sau đó trong lòng tôi có những liên tưởng lạ lùng khó giải thích. Vậy là cái nỏ vẫn là bí mật quân sự, nhưng nó dường như không phải bảo vật trấn quốc, cũng không phải do móng rùa thần làm ra sao? Điều nghi hoặc thứ hai, Trọng Thủy trong sách lừa Mị Châu cho xem nỏ, sau đó tráo nỏ thần… An Dương Vương bảo trong kho có đến hàng loạt cái như vậy, vậy rốt cuộc Trọng Thủy ăn cắp một cái thì làm ăn được gì, hơn nữa không phải nỏ thần không thể bắt chước sao, không dễ đánh tráo, mà có lấy được nỏ cũng không dễ dàng chế ra những cái như vậy… trừ phi, quân Triệu Đà có được kẻ chế ra nỏ, kẻ biết công thức chế nỏ hoặc là ăn cắp được cái công thức, kiểu như bản vẽ kĩ thuật chi tiết của nỏ… Khó hiểu, khó hiểu quá, lịch sử phải chăng có chút sai khác so với những gì sách viết? - Minh Hà, đang nghĩ gì vậy? – An Dương Vương nhìn tôi hỏi. - À… – Tôi sực tỉnh, trong lòng nghĩ rằng không thể giải thích cho ông hiểu, cũng không thể tùy ý tiết lộ lịch sử, bèn tìm cách chối – À, con đang khâm phục người nào làm ra cái nỏ này! Bộ dạng tôi hân hoan, tỏ ý ngưỡng mộ rất chân thành vị nào tài giỏi đến vậy. Bỗng nhiên một luồng điện lạnh giật từ sống lưng, tôi như nảy cả mình lên. Khoan đã… kẻ chế nỏ… trong lịch sử… còn ai vào đây? Cao Lỗ! Hình tượng vị tướng tài ba nào đó tôi tưởng tượng ra vừa nãy hoàn toàn sụp đổ, giá mà lịch sử cũng có chút sai sót. Mặt tôi dài ra, thở dài một tiếng, dù thế nào cũng không muốn tán dương hắn. An Dương Vương thấy ngạc nhiên trước thái độ thay đổi đột ngột của tôi, tôi bèn nói bằng cái giọng không mấy vui vẻ như trước: - Tác giả của nó, không phải là Cao Lỗ đấy chứ ạ? - Ồ! Sao con biết? – An Dương Vương không khỏi ngạc nhiên – Cao Lỗ nói cho con biết sao? - Hắn không giết con vì nghi là gián điệp đã may lắm rồi, chuyện này sao có thể… - Vậy sao con biết Cao Lỗ làm? – An Dương Vương có chút ngạc nhiên kích động – Mấy chuyện quân sự này không có mấy người biết, dân thường chỉ nghĩ là do Kim Quy thần ban móng vuốt, không nghĩ là do Cao Lỗ một tay làm ra đâu! - Bệ hạ… – Tôi có chút sợ sệt trong lòng – Không phải người cũng nghi ngờ con đấy chứ? - Nói cho ta biết, con là ai, từ đâu đến? Ta sớm đã nghĩ con đến từ một nơi khác, dù không phải là gián điệp, cũng từ một chốn xa xôi phi thường mà đến! – An Dương Vương nắm chặt vai tôi, không ngừng hỏi, tuy nhiên cũng không phải là uy hiếp. - Con… Tôi ấp úng, không biết có nên giải thích cho ông sự thật tôi đến từ tương lai hay không, liệu ông có tưởng tượng nổi, nhưng nếu không nói, cũng tránh khỏi hiểu lầm. Nếu nói là đến từ tương lai, nhỡ đâu ông lại muốn tôi tiết lộ lịch sử? Tôi phải trả lời ra sao trước kết cục của nhà nước Âu Lạc, nghe đến thảm cảnh liệu ông có giận dữ? Và điều đó liệu có làm xáo trộn lịch sử? Không được… – Con không phải là gián điệp, con… coi như đến từ một cõi khác, có thể biết một số điều về cõi này… xin người hãy tin! An Dương Vương giật mình kinh động, đột nhiên buông tay tôi ra, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu khó hiểu, ánh mắt cũng hỗn loạn: - Là thật…vậy lại là thật một lần nữa, ta không lầm… giấc mơ đó có thế là thật! - Người không sao chứ ạ? – Tôi lo lắng nhìn An Dương Vương. Đột nhiên An Dương Vương cười lớn, như thể tìm ra một vật báu, lại nhìn tôi mà hồ hởi nói: - Đúng vậy, con nhất định là sứ giả của cõi khác, cõi linh thần, giúp ta có cơ hội thay đổi vận mệnh quốc gia này! - An Dương Vương, người nói gì thế ạ? - Khi ta lập quốc, cũng từng như vậy, bây giờ cũng như vậy! An Dương Vương vội vàng giải thích, song lại sợ không thoát nghĩa, cố gắng nói chậm đến mức bản thân kiên nhẫn được, từng chuyện, từng chuyện một. Tôi cố gắng nghe không sót một chữ, nghe đến đâu, lại kinh ngạc đến đó. - Khi ta bắt đầu ấp ủ giấc mộng xây thành Cổ Loa này, đã vận động sức người sức của xây thành, nhưng xây suốt mấy năm mà không đâu vào đâu, móng thành cũng không chắc, cứ xây lại đổ, mất mấy năm vô ích… cuối cùng sức dân cũng nản dần, lòng ta cũng rối… ta bèn ngày đêm khẩn cầu các vị linh thần trên cao… rồi một đêm cũng được báo ứng nằm mơ thấy một lão râu trắng như cước, bộ dạng thần kì, tưởng như người cõi tiên. Cao nhân đó trong mơ đã đàm đạo với ta… Ông ta thẳng thắn nói với ta rằng, dù khát vọng của ta có vĩ đại đến đâu, rốt cuộc cũng không thể đạt tới, cứ cố chấp sớm muộn cũng vô dụng, cứ nhìn tòa thành thì biết! Nhưng ta vẫn một mực khăng khăng, quyết tâm sắt đá biểu lộ, ý chí của ta không dễ dập tắt chỉ vì lời nói vu vơ như vậy… Ông ta bèn phá lên cười, nói rằng sẽ cược với ta, thậm chí còn cho ta một cơ hội để đạt tới… - Cơ hội… để đạt tới? - Ông ta nói rằng, trước hết sẽ chỉ cho ta một người hữu dụng vô cùng, đối với ta, người này có thể coi như báu vật trấn quốc… Bảo ta ba ngày tới cứ đến cửa biển lập đàn tế, nói là tế Kim Quy thần… - Người đã gặp Kim Quy thần thật sao? - Đây là một trong những câu tôi muốn hỏi nhất. - Không hề, ta còn thậm chí chưa nghe đến vị thần đó, tế lễ một buổi cũng không thấy điều gì xảy ra, bèn đem các cận thần thân tín trở về… qua đất Ngòi Sảo ( Bắc Ninh),chỉ thấy một đứa bé sơ sinh bị bọc trong tã vải… đó là Cao Lỗ hai mươi lăm năm về trước, ta cho rằng điều đó cũng tương ứng với giấc mộng đó, đến nay, hoàn toàn đáng tin tưởng… – An Dương Vương giọng càng thêm quả quyết tin tưởng - Con biết không, sau khi đem hắn về, khi hắn mười tháng vừa mới biết đi, một lần đã mất tích, sau đó thì vô tình tìm thấy hắn bên một ụ đất, đặc biệt là ta chú ý đến chất đất đặc biệt ấy, đem đắp thành thì vô cùng hiệu quả, không còn sụt lở nữa… năm tám tuổi hắn tinh thông hầu hết võ nghệ, mười một tuổi đã nghĩ ra biện pháp giúp ta cải tạo hầu hết kiến trúc thành thêm kiên cố, vô cùng lợi hại, năm mười hai tuổi, hắn đã cải tạo cung nỏ thông thường thành loại nỏ đặc biệt công lực gấp năm lần… đến nay đã hoàn thiện loại nỏ được mang danh “Linh Quang thần cơ” này… nhờ uy thế về quân sự và vũ khí, cộng với sức dân đồng lòng, ta đã giữ được nước Âu Lạc cho đến nay… An Dương Vương nói một hồi dài, cảm xúc đầu tiên của tôi là tò mò ngạc nhiên, sau đó bắt đầu khó chịu, kiểu như thấy ông đã PR cho hắn hơi quá, hắn là thần đồng chắc? Không phục? Chuyện ông kể vẫn có chút bí hiểm… Vậy ra ông không gặp Kim Quy thần nào cả, chỉ dựa vào một giấc chiêm bao lạ? Kim Quy thần, chẳng lẽ hoàn toàn chỉ là tín ngưỡng? Đừng nói là ông cùng Cao Lỗ ủng hộ, đề ra chuyện thờ cúng thần linh để tăng đoàn kết nhân dân, đem chuyện xây thành cùng nỏ thần thần thánh hóa, tăng thêm niềm tin và uy lực của triều đại, giống như các vua Trung Quốc nhận mình là thiên tử ?! Cao Lỗ, tôi thực sự không muốn phục hắn. Tôi chỉ thấy có chút ấm ức khi An Dương Vương đề cao hắn như vậy. - Phụ vương, người nói cứ như là coi hắn như thần thánh ấy, người không phải coi hắn là Kim Quy thần đấy chứ? - Giọng tôi nhạt nhẽo, có chút chán nản không phục. - Dù hắn không phải là thần thánh hóa thân, cũng phải là bảo vật trấn quốc của ta! Giọng ông nhấn mạnh chữ “bảo vật trấn quốc”. Tôi nghe lọt tai được mấy giây, linh cảm lạ lùng, miệng thốt lên “HẢ” một tiếng. - Bệ hạ, người có ý gì vậy? – Tôi cười trừ – Người hẳn phải có bảo vật trấn quốc khác đúng không? - Không, hiện giờ chỉ có một bảo vật, chính là hắn. – An Dương Vương điềm nhiên quả quyết. - Vậy ngài ban hắn làm nô bộc cho con sao? – Tôi ngẫm nghĩ, liên tưởng đến những lời An Dương Vương nói lần trước. Hắn mà chịu làm nô bộc cho tôi? Tôi cũng không thèm, thậm chí không muốn đụng độ với hắn cho thiệt thân. - Không phải, là ta muốn con ở bên hắn, hai các ngươi nhất định phải kết hợp giúp đỡ ta ! - An Dương Vương lúc này lại vô cùng bình tình – Giúp ta có một cơ hội vượt qua nghịch cảnh, thay đổi vận mệnh quốc gia này! Nói trắng ra, ta hi vọng sẽ gả con cho hắn, đem hắn làm chồng con! An Dương Vương nói xong, chăm chú nhìn tôi đang bất động nãy giờ, đôi mắt mở to hết cỡ, miệng cũng há ra, tay chân như cứng lại. Mãi đến lúc ông lay lay tôi, miệng tôi mới vô thức thốt lên từng chữ: - “ Không” “ Thế” “ Nào” ! Ông nhìn tôi kì lạ, tôi nắm lấy tay áo ông, cười như một kẻ sắp điên loạn, không tin vào sự thật: - An Dương Vương… phụ vương, chắc lúc nãy con nghe nhầm phải không, ngài không thể nói cái chuyện gì khó hiểu và vô lý đến vậy? Tai con… Ha ha… chắc là có vấn đề! - Không phải, ta nói là hi vọng con ở bên Cao Lỗ! Đến lúc này tôi mới giật mình, buông tay hỏi : - Chuyện muốn mặt trời mọc ở đằng tây này, ngài nên giải thích cho con biết có đến một phần triệu khả năng hợp lý… - Được, con chú ý nghe đây – An Dương Vương bình tĩnh giải thích – Cao Nhân nói đất nước này sẽ diệt vong, mọi nỗ lực của ta cũng như muối bỏ bể, ngài đã cược, và thậm chí nói cho ta, chỉ cho ta có cơ hội gặp được một người như Cao Lỗ, cũng sẽ nói một ngày, khi biến cố gần kề xảy ra, cũng sẽ có một người nữa đến, có thể giúp ta có cơ hội bé nhỏ xoay chuyển vận mệnh hay khiến vận mệnh vẫn đi đúng hướng, bánh xe lịch sử vẫn như định trước… tất cả không dám chắc, nhưng cứ coi như có một phần vạn hi vọng… Trước khi con đến ta cũng đã có nằm mơ… con có thể chính là “báu vật cơ hội” đó, cao nhân nói, cơ hội sẽ có thể cao hơn khi báu vật trấn quốc kết hợp với báu vật cơ hội, đó chính là lý do! Tôi nghe xong choáng thêm một hồi, sau đó trong lòng lại thêm suy nghĩ, cái chuyện không tưởng này… Haiz, liệu có đúng như sử sách viết, An Dương Vương cũng có phần mê tín, sau này hình như có phần nhẹ dạ, chủ quan . Trọng Thủy gian xảo mưu mô nắm rõ điểm này, qua mặt An Dương Vương, một phần thăm dò bí mật quân sự, một phần lũng loạn triều đình… Không, nếu ông cứ tin vào mấy chuyện mơ hồ này, sớm muộn cũng như lịch sử đã xảy ra, đâu lại vào đấy. - Phụ vương… không phải đâu! – Tôi cố gắng lấy bình tĩnh can ngăn – Con… chỉ muốn nói là, ví dụ như người sau biết chuyện của người đi trước, coi như đó là điều tất yếu, là vận mệnh của người đi trước thì cũng vẫn là không đúng, vận mệnh… nên do chính mình tạo ra thì hơn… Tôi mỉm cười, cố giải thích mặc dù cõi lòng hơi mông lung, nên nói ra những lời không đâu vào đâu, chẳng phải là không thể thay đổi lịch sử sao? Kết cục của thời đại này đã có trong sử sách, coi như đó là vận mệnh rồi… không thể thay đổi. Chỉ có nguyên nhân và diễn biến là còn nhiều điều khúc mắc, khiến tôi cũng tò mò. Nhưng dẫu sao, chuyện báu vật gì đó không thể có thật, một phần là tôi không thấy nên tin, và quan trọng hơn, vì cái chuyện đó mà… lấy Cao Lỗ? Chuyện nực cười nhất trên đời này, có trăm ngàn lý do để nói nó nực cười!!! Tôi có chết cũng không tưởng tượng được. - Con… thực sự không muốn sao? Dù con cho ta là lẩm cẩm, nhưng không phải Cao Lỗ cũng xuất sắc sao? Hắn không xứng với con sao? - An Dương Vương không ngừng thuyết phục. - Phụ vương à! – Tôi chẳng cần suy nghĩ cũng đáp lại được – Dù hắn trong mắt người tốt đến đâu, trong mắt con cũng không như vậy, thực sự thì cái chuyện kì bí khó tin này, không thể thuyết phục hai kẻ đến mặt nhau còn không muốn nhìn… phụ vương nhất định là đang đùa! Phụ vương, đừng nên nghĩ như vậy được không? Hôn nhân, không phải nên có tình yêu sao? Phụ vương, người vợ trước của hắn không phải đã… Nhắc đến đây, bỗng nhiên ánh mắt ông thâm trầm, thở dài khó hiểu. Ông yên lặng hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng: - Không phải ta không đoán biết được tâm tình của Cao Lỗ, nhưng mà… – Ông đột nhiên đứng dậy đi về phía tấm địa đồ, đặt tay lên phía bắc – Con nhìn xem, kẻ thù mà chúng ta đáng ngại nhất là ai? Tôi ngẫm nghĩ, chẳng nhẽ ông muốn nhắc đến Nam Việt vương Triệu Đà? Có phải Triều Đà từng nhiều lần gây chiến với nước ta không? - Giáp với chúng ta là lãnh thổ của Triệu Đà, một tên cáo già tham vọng không đếm được – Ánh mắt ông đầy khinh thường và dè chừng – Trước đây hắn cũng từng nhiều lần giao tranh với ta, gần nhất cũng là cuộc chiến mấy năm trước… thế nhưng, ta lo nhất không phải là hắn… - Vậy là…Tây Hán ư? – Tôi lẩm nhẩm đoán bừa. - Đúng vậy, là Tây Hán, Triệu Đà tuy lòng không phục nhưng cũng quy phục làm chư hầu của Tây Hán, đủ biết tiềm lực của Tây Hán mạnh đến cỡ nào, họ đất rộng người đông, ắt chúng ta không so bì được, bản thân ta cũng không tham vọng bành trướng xâm lăng, chỉ cần thời đại này, đất nước hùng mạnh, dân cư an lạc, kẻ thù trong ngoài phải dè chừng không dám đụng tới, coi như cũng xưng bá một phương… Nhưng họ không giống ta, trước hết là Triệu Đà, hắn muốn ngày một bành trướng, muốn một ngày thoát khỏi sự chi phối, kìm kẹp từ Tây Hán, thậm chí có thể lật đổ Tây Hán, việc hắn trước tiên muốn làm là xâm lược xuống phía nam, cướp nước ta, hắn không bao giờ từ bỏ ý định đó, con nói xem, ta phải làm sao? - Đương nhiên là đánh lại hắn, làm hắn không còn ý đồ đó nữa! - Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy… Con biết tại sao đến giờ giao tranh nhiều lần, Triệu Đà cũng không dám liều đem toàn bộ tinh lực đất nước một trận sống mái với ta? Đó là hắn sợ sức mạnh quân sự của ta, và hắn cũng như ta đều sợ… trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. - Ngư ông…- Tôi thốt ra – Là Tây Hán sao? - Đúng vậy, con thực sự nhanh ý! Tây Hán sẽ nhân cơ hội hai nước vừa kiệt quệ sau chiến tranh, một lần đem quân chinh phạt, càn quét cả hai, thâu tóm thiên hạ. Cho nên Nam Việt, vẫn được ví như cái vành đai ngăn trở Tây Hán – chúng ta. Mặc dù cái đai đó như lông nhím, đeo vào sẽ khó chịu, nhưng nếu tháo ra, không biết sẽ ra sao nữa… Ta nghĩ rằng, trong tương lai gần, chiến tranh với Triệu Đà là một điều không nên, tạm thời để đất nước phát triển, ta cần nghĩ cách hòa hoãn trước với Triệu Đà và Tây Hán… Lời ông nói không phải không có lý, sử sách viết về nước ta thời này ít đề cập đến ảnh hưởng của Tây Hán, chỉ tập trung vào Triệu Đà, nhưng nếu đối chiếu với nguồn sử sách của Trung Quốc, cũng có thể thấy tình hình Tây Hán – Nam Việt bấy giờ. Sau khi Lã Hậu nhà Tây Hán chết, Triệu Đà cũng hùng bá một phương, uy lực ngang ngửa với nhà Tây Hán. Sau đó thì… tôi không biết rõ lắm… Nghĩ ngợi một lúc tôi lại nhớ ra chuyện ông nói ban nãy, bèn cười trừ: - Phụ vương, điều đó có liên quan gì đến con và Cao Lỗ? - Minh Hà, cứ coi như gạt bỏ niềm tin mơ hồ kia của ta, con cũng phải thấy, ta rất cần Cao Lỗ, hắn dẫu sao cũng xứng đáng là bảo vật trấn quốc, hắn giúp ích và có vai trò rất lớn với ta. Ta biết, hắn đem lòng yêu Mị Châu, nhưng ta không thể tác thành cho họ được! - Vì sao? Không phải vì vậy, người nên lấy lòng hắn, nên gả công chúa cho hắn sao? - Ta chỉ có một mình Mị Châu… - Vậy thì sao ạ? - Mị Châu không thể gả cho hắn, thứ nhất, Mị Châu cũng không phải là yêu hắn, chỉ coi hắn như anh trai, thậm chí nếu bỏ qua lời thề thốt của hắn không lấy vợ một lần nữa, bỏ qua mặc cảm của hắn mà tính đến chuyện tác thành cho hắn và Mị Châu, cũng không thể được… – Nói đến đây, giọng ông như chất chứa bao nỗi niềm, có cả nỗi tiếc nuối, dường như có chút ân hận, chút gượng ép … – Ta, vốn đã nghĩ rằng, một ngày nào đó Mị Châu phải đi cầu thân, không cần biết là với Tây Hán hay Nam Việt… Ánh mắt tôi ngỡ ngàng tột độ. Vậy là An Dương Vương cũng đã tính toán đến chuyện này? Đem công chúa đi cầu thân? - Cho nên, ta hi vọng Cao Lỗ có thể thay đổi, hi vọng con có thay đổi hắn! - Không đời nào, phụ vương! – Tôi mỉm cười có chút khôi hài – Người xem, con thay đổi hắn? Để hắn chuyển tình cảm sang phía con sao ? Không thể nào, người không thấy là… - Ta biết! – Đột nhiên ông lại nhìn vào mắt tôi tin tưởng – Chuyện này nghe như không thể, bản thân Cao Lỗ cũng than thở với ta, hắn đã dùng mọi cách nhưng không thể bắt con quy phục hay có chút tôn trọng nào với hắn, hắn còn nói con với hắn không đội trời chung. Để ta cho con biết, Cao Lỗ bình thường rất điềm tĩnh, hắn chỉ tỏ ra mất bình tĩnh trước hai người, một là Mị Châu, có chút bối rối, lúng túng khi đứng trước mặt người mình thích, nhưng hắn vẫn giữ được phong độ, cố gắng giữ được phong độ, chỉ có trước mặt con, không hiểu sao hắn hoàn toàn như một đứa trẻ muốn hơn thua, đột nhiên mất bình tĩnh, nóng nảy đến bất thường, một chút phong độ cũng không còn… ta thấy, điều đó vô cùng thú vị. - Đó đơn thuần là hắn quá căm ghét con! - Ta cho đó là một dấu hiệu khả quan, con có thể tác động rất nhiều đến hắn, cứ coi như là bỏ qua điều ta tin trong giấc mơ, thì con cũng có thể khiến hắn sẽ không trở nên tiêu cực nếu Mị Châu bị gả đi! Ông đang nói gì vậy? Cố tác thành cho hai kẻ đối lập? Còn muốn tôi thay vào vị trí của Mị Châu trong lòng hắn, chuyện này vô cùng hoang đường. Quyến rũ hắn, đừng nói là tôi không muốn, hắn đã xem thường tôi thì chớ, việc này càng khiến hắn ngứa mắt hơn thôi. - Phụ vương, dù thế nào cũng không thể được! Không thể và không được! Con không làm được! - Minh Hà, vậy con bảo bây giờ ta nên làm sao? Mặc dù ta yêu thương Mị Châu vô hạn, nhưng tình thân không thể đặt lên trên quốc gia, ngày hôm kia, sứ thần của Triệu Đà đã gửi một thư cầu hòa, còn hi vọng hai nước sẽ duy trì quan hệ hòa hảo bằng một cuộc hôn nhân, cũng tiến cử “thế tử Trọng Thủy tuổi trẻ tài cao” ! Trọng Thủy? Nhắc đến đây tôi mới giật thót mình? Vậy là cuộc hôn nhân đó sắp bắt đầu ư? Thời điểm đó đã cận kề. Suy nghĩ của tôi chỉ kịp lướt qua như vậy, còn chưa kịp nghĩ gì thêm, từ phía ngoài cửa, một bóng người cao lớn bước vào, giọng điệu không giấu nổi sự phẫn nộ: - Bệ hạ, chuyện này nhất định không thể được! Hắn, chính là Cao Lỗ! Hắn đột nhiên bước vào, bất ngờ đủ để dọa người. Chẳng lẽ hắn đã đứng ngoài? Hắn đứng ngoài từ bao giờ? Đã nghe được hết hay nghe được đoạn nào? - Cao Lỗ, tại sao khanh lại đứng ngoài? – An Dương Vương sau khi đã hết ngạc nhiên, mới buông lời hỏi. - Thần vốn định tìm bệ hạ bẩm báo chút việc, nhưng đi đến đây chợt thấy hai người nói chuyện, lẽ ra không nên đứng ngoài nghe, nhưng lại thấy nhắc đến tên thần… Hắn lúc này lại cố bình tĩnh tâu lại, trong ánh mắt tuy có ẩn chứa nhiều sự bất mãn trước những gì An Dương Vương đã nói, nhưng lại đang cố tỏ ra điềm tĩnh, gương mặt tuấn tú cương nghị có thêm phần “cool” . Hứ, giả bộ! Đã bao lâu tôi không thấy cái bộ dạng này của hắn, chẳng nhẽ sau khi tuyên bố không muốn nhìn thấy tôi hắn bèn gạt được mọi chuyện ân oán thù hận, lấy lại được phong thái như xưa? Tôi không tin, mà dường như từ nãy bước vào, hắn còn không liếc nhìn qua tôi một cái thật. Hắn sợ mất bình tĩnh, hay đã coi tôi như phế vật không cần đếm xỉa rồi? - Vậy coi như khanh đã hiểu, hơn ai hết, khanh hiểu rõ tiềm năng quân sự nước ta, việc nên hòa hay nên chiến, ý kiến của khanh ra sao? - Bệ hạ, quân sự của chúng ta, mặc dù ngày một mạnh, nhưng cũng như tòa thành này, theo chí hướng của người, chúng ta chú trọng thủ hơn là công, mục đích coi trọng bảo vệ hòa bình, đánh đuổi ngoại xâm, coi trọng nhân nghĩa, không vì mục đích xâm lăng nước khác, thần cũng đã vì chí hướng của bệ hạ mà cố gắng xây dựng quân đội như vậy… - Khanh có đủ tự tin để đánh lại cả Nam Việt lẫn Tây Hán? Trong cùng một thời gian ngắn? – An Dương Vương nhìn thẳng vào hắn hỏi. Chỉ thấy hắn dường như thầm nghiến răng, đôi mắt khép lại, hai nắm tay siết chặt. Một hồi hắn mở mắt ra, lúc này ánh mắt không được bình tĩnh như cũ. - Nếu như là vì không thể cùng lúc đánh lại được, bệ hạ muốn đem công chúa người coi như trân bảo đi cầu thân? – Hắn nhấn mạnh ở cuối câu. - Ta biết, nhưng không phải khanh cũng là người luôn đặt lợi ích quốc gia lên tình thân sao? Ta biết, khanh đang vô cùng khó xử, khanh đối với Mị Châu như thế nào… nhưng ta còn là cha của nó! Không một triều đại nào, không một quốc gia nào tránh được việc hi sinh nữ nhi để vì lợi ích quốc gia! – Giọng An Dương Vương cũng đầy khổ tâm. - Thần… – Hắn bây giờ không tránh khỏi mất bình tĩnh – Thần nhất định bảo vệ đất nước này, bất cứ giá nào, cũng không cần đem công chúa đi cầu thân! Giọng hắn dường như đầy quyết tâm, dù không biết quyết tâm đó có thể thành không, nhưng tôi cảm nhận được hắn nhất định không để một công chúa Mị Châu xinh đẹp thuần khiết làm vật hi sinh, vì người mình yêu thương mà càng nỗ lực hơn… Trong lòng tôi không hiểu sao lại sinh ra chút cảm giác khâm phục chân tình của hắn… Không phải tôi luôn căm ghét hắn sao? Nhưng mà chân tình như vậy, cũng đủ để khiến người ta động lòng. Hơn nữa, nếu như sau này công chúa vẫn đi cầu thân, hẳn hắn vô cùng khổ tâm, rốt cuộc đem lòng yêu nhưng lại không được gì. Tôi bây giờ nhớ đến ngày xưa trong vở kịch “ Chiếc áo thiên nga” hay “Nỏ thấn” gì đó được công chiếu, nhân vật Cao Lỗ gì đó hình như cũng rất yêu sâu nặng Mị Châu, không ngờ bây giờ mới thấy điều đó có thật, tôi vốn không để ý lắm, bây giờ mới ngẫm ra… Nhưng không phải Mị Châu sẽ yêu mù quáng Trọng Thủy? Vậy là hắn thất bại rồi… nhưng sao bây giờ tôi lại không thấy hân hoan vui sướng vì hắn sớm muộn sẽ khổ tâm? Dù sao, hắn cũng là kẻ yêu đơn phương đau khổ, những kẻ yêu đơn phương mà không được bất cứ cái gì… tôi không nên so đo, về mặt này, tôi thanh thản hơn hắn, vậy là đã thắng lợi rồi! Nhưng, điều đó không thể nào ảnh hưởng đến suy nghĩ thù ghét hắn như trước, việc nào vào việc đấy!!! An Dương Vương bấy lâu im lặng, cuối cùng ông khổ sở lên tiếng: - Vậy khanh bảo ta nên làm sao? Triệu Đà mấy năm nay không ngừng thôn tính các bộ lạc và tiểu quốc, củng cố sức mạnh quân sự, sớm muộn cũng muốn thôn tính nước ta, cuộc chiến với hắn dù không tránh khỏi, nhưng ta vẫn muốn cầm hòa một thời gian để nước ta chuẩn bị đủ mạnh… Lời ông nói, không phải không có lý. - Bệ hạ, thần phải làm thế nào? Nếu như chúng ta mạnh hơn, thần nỗ lực hơn thì công chúa không cần gả đi? - Hắn vẫn siết chặt nắm tay – Tại sao bệ hạ không bình tĩnh cùng các cận thần bàn bạc lại, thần cho rằng không phải không có đối sách khác! - Cao Lỗ, vậy coi như khanh thông minh đi, đối sách khác? Trước hết ta vẫn phải xử lý lá thư này ! Cao Lỗ nhắm mắt lại lần nữa, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, hai tay vẫn nắm chặt không thay đổi, một lúc lâu sau hắn thở dài ra hơi mà nói: - Trước mắt, nên tìm một người thay thế công chúa, bệ hạ không nên vội vàng mà khinh suất, không biết bên kia có ý đồ gì, có thể là mượn phong tục ở rể, sai gián điệp sang nước ta, cũng có thể theo phong tục xuất giá bên đó, công chúa vào chốn nguy hiểm, nếu như bọn chúng âm thầm giết nàng để nước ta châm ngòi chiến tranh trước, bên chúng dễ dàng mượn quân các nước khác, cũng không chắc Triệu Đà cho thế tử thật kết hôn với công chúa… Ồ, nghĩ ra được nhiều khả năng đến vậy, quả nhiên là bộ óc đa nghi tuyệt đối, lại còn nghĩ ra cách tìm thế thân cho công chúa nữa, không tệ chút nào, hừ, “bảo vật trấn quốc”của An Dương Vương… - Thế thân? Nhưng ta không thể dễ dàng tìm ra người đủ để tin tưởng, chuyện này vốn liên quan đến vận mệnh quốc gia… – An Dương Vương thở dài. Chỉ thấy Cao Lỗ bình tĩnh, lạnh lùng, bây giờ mới nhìn về phía tôi, ánh mắt không cảm xúc, không tức giận, cũng không ghen tị: - Chẳng phải bệ hạ cũng mới nhận một công chúa sao? Đó không phải “báu vật mang lại hi vọng” cho người sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]