Editor + Beta: Nổ (Team Lạc Hoa Lâu)
Có tiếng đồ bị đập vỡ trên đầu. Người trong tiệc rượu đều im phăng phắc, nghe tiếng động này thì hình như hai người đánh nhau không kiêng nể gì rồi. Đây đang là tiệc mừng của Kỳ Việt, Bạch Cách đúng là càn quấy.
"Ông Kỳ, cháu không quan tâm Bạch Cách này là ai, nhưng cậu ta làm càn quá", một thiếu niên mặc áo đỏ đứng bên cạnh ông cụ tóc hoa râm và đang vô cùng căm phẫn nói: "Rõ ràng đây là tiệc mừng của thiếu tá Kỳ, vậy mà Bạch Cách lại chẳng xem thử đây là nơi nào, làm thế chẳng phải làm ông Kỳ mất hết thể diện à."
Ông nội Kỳ Việt là một trong ba thượng tướng kỳ cựu của đế quốc Hắc Nặc. Mặc dù ông đã giải ngũ nhưng vẫn là một cây đại thụ sừng sững trong giới quân chính.
Kỳ Tá đan chéo tay luồn vào ống tay áo, ông nhìn thoáng qua người đang nói chuyện. Trên người thiếu niên có mùi tin tức tố rất nhạt, hẳn là Omega. Nhìn điệu bộ này giống như người giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha. Ông đoán người trước mặt này có hứng thú với Tiểu Việt.
Kỳ Tá nheo mắt lại, nếp nhăn ở đuôi mắt xô vào nhau, trong mắt ông lóe lên tinh quang làm người vừa nói chuyện giật mình: "Như vậy rất tốt, tuổi trẻ thì nên năng động hơn, không có việc gì thì học hỏi nhau nhiều hơn, cũng có thể tăng thêm cảm tình."
"Với lại Tiểu Việt là người sai trước, đúng là nên đánh. Tiểu Bạch không đánh nó thì ông đây cũng sẽ đánh tên nhóc thối đó, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi."
Omega mở to hai mắt, rõ ràng Bạch Cách là người có lỗi, sao từ miệng Kỳ Tá lại thành Kỳ Việt có lỗi vậy?
Kỳ Tá không để ý đến người kia nữa, ông nói với mọi người ở tiệc rượu: "Mọi người cứ tiếp tục, không cần để ý đến bọn nó đâu, thiếu tá không ở đây thì vẫn còn thượng tướng tôi ở đây mà."
Kỳ Tá nói xong thì ra hiệu cho người tấu nhạc tiếp tục. Ông cũng cử người đứng gác ở chân cầu thang không để người khác tò mò đi lên đó quấy rầy.
Mọi người thấy ông cụ Kỳ không nói gì nữa thì tiếp tục buổi tiệc. Phần lớn người được mời đến đều là người trong vòng, đương nhiên họ biết Bạch Cách và Kỳ Việt đã không ưa nhau từ khi còn nhỏ. Bọn họ cũng quen quá rồi.
Nếu hai người có thể hòa thuận ngồi lại với nhau, thì có mà mặt trời mọc ở đằng tây.
Truyện edit chỉ được đăng tải trên trang chính chủ Wordpress và Watt.pad của Lạc Hoa Lâu.
—
Trong phòng là một đống ngổn ngang, mảnh vỡ rơi khắp sàn bởi vì cuộc ẩu đả của hai người. Gãy bốn cái chân giường, như này đủ để thấy được hai người ra tay tàn nhẫn tới mức nào.
Kỳ Việt ném người nọ lên giường cái "rầm", giường cũng sụp luôn.
Hắn thở ra một hơi, quần áo trên người xộc xệch, không biết áo khoác bị ném qua một bên từ khi nào. Kỳ Việt xé cà vạt rách tả tơi của mình, hắn nhìn xuống người trên giường.
"Nhìn em bây giờ tràn đầy sinh lực như này, tí nữa chắc tôi không cần nương tay đâu nhỉ."
Bạch Cách ngửa đầu nhìn hắn, tóc tai bù xù bị hất sang hai bên, khuôn mặt xuất hiện một tầng màu đỏ nhạt, có vài chỗ bị thương. Có thể thấy bây giờ anh không quá ổn.
Anh lạnh lùng cười: "Chỉ thua anh trong kỳ động dục thôi, có gì mà đắc ý chứ."
Lúc này anh đang trong kỳ động dục nên rất nhạy cảm với tin tức tố Alpha. Cho dù Kỳ Việt không cố tình phóng tin tức tố đè ép anh, thì anh vẫn nhũn như chi chi trước mặt hắn theo bản năng.
Kỳ Việt không phản bác, đương nhiên là hắn biết thực lực của anh như thế nào.
Nhìn hai mắt đỏ hoe của anh, ướt át nhưng hàm chứa ý chí quật cường. Hương hoa hồng tao nhã cứ tự nhiên tỏa ra từ cơ thể, rất thơm và ngọt.
Khóe môi Kỳ Việt cong lên, hắn đặt tay lên thắt lưng của mình, cùm cụp, thắt lưng đã bị tháo ra.
Bạch Cách nhìn động tác cởi thắt lưng của hắn, anh ngẩn ra và quay đầu đi, hô hấp hơi dồn dập: "Anh định làm gì!"
Kỳ Việt không trả lời, hắn chen một chân vào giữa hai chân anh rồi nghiêng người đè lên: "Em mới nói tôi là Teddy, chẳng phải em đang ám chỉ với tôi chuyện này à?"
"Ai ám chỉ với anh cái này, cút ngay!", Bạch Cách cố gắng đẩy hắn ra, song hắn vẫn bất động trên người anh.
"Anh điên rồi, nhiều người ở dưới đó lắm, một lúc nữa bị phát hiện thì làm sao! Anh nhanh thu tin tức tố lại đi, dù anh có là Teddy thì cũng phải nhịn!"
Kỳ Việt nghe vậy, đôi mắt màu đen tuyền của hắn không hề dao động. Hắn dùng bụng ngón tay vuốt dọc từ lông mày của anh xuống dưới: "Nhịn hở? Sao nhịn đây?"
"Hình như thời gian động dục của em đã hơn mười hai giờ rồi, em có chắc là mình nhịn được không?"
Bạch Cách ngẩn ra, anh rũ mắt xuống: "Sao không nhịn được, tôi nhịn lâu rồi, thêm mấy giờ nữa có gì không được."
"Em muốn tình trạng rối loạn tin tức tố tiếp tục trở nên nghiêm trọng hơn sao?", giọng nói lạnh lẽo của Kỳ Việt vang lên, tin tức tố tỏa ra xung quanh càng lúc càng nồng.
Lúc hắn biết anh đang trong kỳ động dục còn đi làm nhiệm vụ, hắn đã ước gì mình có thể trói anh lại rồi mang về tra tấn một trận. Anh biết rõ vấn đề tin tức tố của mình rất nghiêm trọng, thế mà chẳng chịu quan tâm một chút, não toàn bột nhão à.
Bạch Cách bị tin tức tố Alpha kích thích, anh đang vùng vẫy thì lập tức mềm nhũn thành vũng nước, hơi nước đọng lại ở đuôi mắt.
Anh và Kỳ Việt đã ký hiệu trọn đời, chỉ cần hắn phóng chút tin tức tố anh cũng chẳng còn sức chống lại.
Anh chán ghét bản thân mất khống chế như thế này, nhưng anh càng ghét mình bị phụ thuộc vào tin tức tố của Kỳ Việt hơn. Cho dù tư tưởng có chống cự như thế nào, thì khi cơ thể anh tiếp xúc với tin tức tố của Kỳ Việt, toàn bộ lỗ chân lông trên người anh đều giãn ra rồi tham lam hấp thụ tin tức tố đó dù chỉ là một lượng nhỏ.
Kỳ Việt nhìn thấy sự cố chấp trong mắt anh, hắn lau nước mắt trên khóe mắt anh, mặt mày dịu đi một chút: "Yên tâm đi, có ông nội ở đây, ông ấy sẽ không để cho những người kia lên đây đâu, vả lại cũng không có ai phát hiện ra gì đâu."
Kỳ Việt dừng lại: "Người ngoài đều biết chúng ta chán ghét nhau, giờ hai ta có nằm trên một cái giường thì bọn họ cũng chỉ cho là chúng ta đang đánh nhau thuần túy mà thôi."
Bạch Cách chụp lấy tay hắn vẫn đang sờ tới sờ lui trên mặt anh: "Vậy anh nhanh lên chút đi."
Khóe miệng Kỳ Việt giật giật, chuyện ký hiệu mà cũng giục được? Nếu hắn thật sự giải quyết chỉ trong vài giây, thì đó mới là vấn đề.
Kỳ Việt thấy anh không phản kháng nữa, hắn mới khom người xuống, hai cánh môi chạm vào nhau, mùi rượu vodka đỏ lan tỏa trong không gian hẹp hòa quyện với hương hoa hồng.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt, hai mắt Bạch Cách mơ màng, anh chỉ có thể mơ hồ chấp nhận nụ hôn của hắn. Song, khi Bạch Cách ngửi mùi rượu vodka đỏ trộn lẫn với mùi tin tức tố khác trên người hắn, anh rùng mình và tỉnh táo lại ngay lập tức.
Đó là mùi của Omega khác trong bữa tiệc.
Mình thì thực hiện nhiệm vụ trong kỳ động dục ở bên ngoài, còn Alpha của anh thì đang tổ chức tiệc tùng, tán tỉnh mấy Omega khác!
Bạch Cách cắn lên môi hắn, vị máu tươi tràn ngập trong khoang miệng hai người. Kỳ Việt ăn đau nên buông anh ra.
Hắn lau nước mắt đọng ở khóe mắt anh: "Sao vậy?"
Bạch Cách trông thấy ánh mắt dịu dàng của hắn, anh nghiêng đầu. Hắn chỉ dịu dàng với anh trong lúc ký hiệu thôi.
"Chỉ ký hiệu, không hôn môi."
Ánh mắt Kỳ Việt tối sầm lại: "Nhưng ký hiệu cần có dạo đầu, không thì cứng kiểu gì, sao tôi ký hiệu giúp em được?"
Bạch Cách đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn.
Kỳ Việt dám nói không cứng được với anh á. Dù gì anh cũng từng học ở học viện quân sự đứng đầu đế quốc, được bầu là Omega quyến rũ nhất, người theo đuổi anh có thể xếp thành mười vòng ở hành tinh mẹ. Cho dù anh đã công bố tin tức kết hôn của mình, thì vẫn có rất nhiều Alpha theo đuổi anh đấy. Vậy mà bây giờ Kỳ Việt lại nói không cứng được với anh!
Hai mắt Bạch Cách tối sầm, đúng rồi, hôn nhân của bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch.
Năm mười bốn tuổi, anh bị người ta bắt cóc, trên đường thì phân hóa thành Omega. Tuyến thể mới phân hóa rất yếu, căn bản là không có khả năng tự bảo vệ mình. Trong số những kẻ bắt cóc, có một vài tên cảm thấy việc công kích anh bằng tin tức tố Alpha rất vui. Cuối cùng Kỳ Việt là người đã cứu anh và lúc đó hắn cũng đã ký hiệu tạm thời anh.
Bởi vì anh bị công kích trong lúc phân hóa, cho nên anh rất mẫn cảm với tin tức tố. Thuốc ức chế không có tác dụng mấy với anh, anh cũng bài xích tin tức tố Alpha khác, chỉ chịu để tin tức tố của Kỳ Việt an ủi mình. Mà sau lần đó, hình như Kỳ Việt cũng bị ảnh hưởng, hắn cũng có phản ứng bài xích đối với tin tức tố của Omega khác.
Nhà họ Kỳ và nhà họ Bạch là bạn bè mấy đời, hai người đã có hôn ước từ nhỏ, hai nhà cũng hợp lực thúc đẩy cho hai người họ. Cũng vì tin tức tố nên sau khi hai người đến tuổi hợp pháp ở đế quốc thì họ thuận lý thành chương kết hôn, hoàn thành ký hiệu trọn đời.
Nhưng Bạch Cách biết, đây chỉ là một giao dịch tin tức tố. Bọn họ chỉ là ATM tin tức tố của nhau mà thôi.
Hốc mắt Bạch Cách có hơi nước: "Vào phòng tắm đi!"
Kỳ Việt nói: "Hóa ra là em muốn chơi trò mới à."
Bạch Cách quay đầu đi, không nói gì.
Kỳ Việt lập tức bế người đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Bạch Cách mở nước lạnh, dòng nước lạnh buốt dội từ đỉnh đầu xuống làm loãng mùi của hai người họ.
Cơ thể Bạch Cách khẽ run, sắc mặt Kỳ Việt hơi u ám, hắn tắt nước đi.
Kỳ Việt nhìn vào đôi mắt ướt sũng của anh, chút phiền muộn vừa nãy cũng tiêu tán, hắn bất đắc dĩ nói: "Em làm sao vậy?"
"Đừng để lại dấu trên cổ", Bạch Cách lờ đi câu hỏi của hắn, anh cắn một ngụm lên tuyến thể sau gáy của Alpha. Mùi tin tức tố khác trên cơ thể Kỳ Việt đã bị dòng nước lạnh cuốn sạch, chỉ còn lại mùi rượu vodka đỏ.
Bạch Cách hừ một tiếng, hàm răng cắn trên tuyến thể không khỏi dùng thêm sức. Kỳ Việt không ngăn cản anh, hắn chỉ ôm lấy eo anh, hắn híp mắt chờ anh buông tuyến thể của mình ra rồi mới nói: "Là do em nói đấy nhé, chỉ cần không để lại dấu ở nơi quá rõ ràng là được."
Kỳ Việt nói xong, hắn cắn môi anh coi như trừng phạt, mùi máu lẫn với mùi tin tức tố vodka, quần áo của hai người rơi xuống sàn nhà.
Nhiệt độ trong phòng tắm tăng lên đột ngột. Trong phạm vi chật hẹp, mùi hoa hồng và mùi rượu vodka đỏ tỏa ra, cuối cùng hòa quyện vào nhau, như thể rượu vodka đỏ đổ lên hoa hồng trắng và hoa hồng trắng bị nhuộm một màu đỏ kiều diễm.
Đó là màu sắc đẹp nhất mà Kỳ Việt từng thấy.
-Hết chương 3-