Ta là một đứa cô nhi, ta không biết cha mẹ mình là ai, ta cũng không có tên. Ký ức cuối cùng ta nhớ là tại Bạch phủ, nơi này chính là nơi chủ nhân đầu tiên của ta sống-Bạch tiểu thư. Năm ấy ta 3 tuổi,lần đầu gặp sư phụ, ngài nói căn cơ của ta rất tốt,ta liền được chuyển từ nô dịch lên làm ảnh vệ. Tuy nói là ảnh vệ của nơi này,nhưng nơi đây vách tường cao,sân sâu, nghe những người khác nói đây là nơi sâu nhất Bạch phủ.
Mỗi ngày ngoài cơm ngủ say chính là luyện công không ngừng nghỉ, sư phụ nói, nơi này chỉ dựa vào thực lực mới có thể nói chuyện, ai lợi hại nhất thì có thể được chọn phòng tốt nhất cũng như đồ tốt nhất, không có công phu chỉ có chết. Mà chúng ta tồn tại chính là vì bảo hộ chủ nhân Bạch gia, người nơi này đều do chủ nhân Bạch gia cứu về từ các nơi, sư phụ nói mệnh của chúng ta là do Bạch gia cho, cho dù ngày nào đó Bạch gia muốn lấy về cũng không thể một chút nhíu mày, cho nên là ảnh vệ nơi này, chúng ta chính là ảnh, vì Bạch gia mà tồn tại
Cách nửa năm Bạch gia lại thay 3 ảnh vệ,người kiểm tra đều là đại tam gia, đều sẽ đến tra xem công phu chúng ta. Ta biết đó các ngài vì những tiểu chủ tử mà đến, tiểu chủ nhân từ công việc học nghệ sau đó trở về có thể đảm đương trách nhiệm gánh vác gia tộc,trong đó có việc quan trọng là tìm vệ ảnh cho mình, cả đời chủ nhân chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/at-nu-bach-nha-nha/181710/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.