Ari …” Có lẽ lâu dần thành quen, trước khi rời giường Tử Huyền đều mở miệng gọi một tiếng, giọng nói vẫn còn ngái ngủ mềm mại rất hấp dẫn người khác.
“Nữ hoàng Asisu.” Ari đáp lại, vươn tay vén rèm cửa sổ lên, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu rọi trong phòng. Lại đi tới trước mặt Tử Huyền, “Nô tì đã chuẩn bị xong bữa sáng cho người rồi.”
Tử Huyền mở mắt, ánh nắng mặt trời chiếu qua ổ cửa sổ, tỏa ánh sáng rực rỡ quanh giường cô, không khí trong lành khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Vặn thắt lưng một cái, Tử Huyền lười biếng cử động thân thể, nâng người dậy dựa vào thành giường nheo mắt nhìn hoàng cung Ai Cập.
Lần đầu tiên tới Ai Cập, cô tỉnh lại trong chính căn phòng này, trên chiếc giường lớn xa hoa lộng lẫy này cảm nhận cơn đau đầu như búa bổ, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời ngồi sắp xếp lại tình xuống xảy ra ở Thượng Ai Cập, rồi ở trong địa lao đối mặt với hoàng tử Izumin…
“…” = =# Izumin!
Nhớ đến lại thấy xấu hổ… Hối hận quá! Lúc đấy vì chột dạ nên mới chạy ra ngoài, hành vi xúc động như vậy không phải đã thừa nhận rồi sao? Thừa nhận rồi! Ngay cả cơ hội sửa sai cũng không có.
Thật ra lúc ấy chỉ cần cắn răng không thừa nhận, hắn cũng không thể làm gì được cô, dù sao đầy người có giọng giống nhau, rõ ràng là không có bằng chứng.
Tử Huyền lăn lộn trên giường suy nghĩ, lúc ấy chẳng khác nào có tật giật mình. Lúc bị chụp bả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/asisu-bh-phan-khich/1609947/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.