“Ari …”
Thanh âm lười nhác truyền ra từ tầng tầng lớp lớp màn sa, Ari đang ở ngoài điện sắp xếp dầu ô liu vội vàng đặt mấy cái hũ xuống đi vào trong.
“Nữ hoàng.”
“Ưm..” Tử Huyền nằm trên giường, miễn cưỡng vươn tay vén một góc tấm màn sa lên, nhìn Ari quỳ dưới đất: “Bên ngoài sao vậy, sao ầm ĩ thế?!”
“Ầm ĩ lắm ạ? Để nô tì đóng cửa lại.” Ari hối hận nhíu mày. “Là đám dân chúng tụ tập trước cửa hoàng cung chúc mừng hoàng thượng trở về.”
“Hử?” Tụ tập dân chúng sao?
“Dù sao cũng không ngủ được, chúng ta ra ngoài xem đi.”
“Vâng, để nô tì lấy y phục cho người.”
…
…
“Hoàng thượng!” “Cô gái sông Nile!”
“Cung nghênh hoàng thượng trở về!” “Hoàng thượng đã cứu cô gái sông Nile trở về!”
Đi càng gần tới quảng trường, tiếng vang càng lớn, tiếng hoan hô cao thấp nối tiếp nhau, đinh tai nhức óc.
“…” Dân Ai Cập thật điên cuồng mà.
Từng luồng sóng âm biểu đạt tình cảm mãnh liệt và lòng trung thành của nhân dân đối với hoàng thất, Ai Cập đúng là một vùng đất thần kỳ.
“Cô gái sông Nile, xin hãy nhận bó hoa này!”
Một tiếng la lên, đám người bắt đầu tung hoa, một bó hoa thủy tiên buộc chặt được ném lên không trung, mang theo lời chúc phúc của nhân dân tới Carol đang đứng trên đài cao.
“Cám ơn, cám ơn!” Carol cầm trong trong tay bó hoa thủy tiên, nụ cười sáng lạn rực rỡ, mái tóc vàng càng thêm tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Menfuisu yêu thương nhìn Carol, vòng tay cẩn thận ôm lấy nàng, quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/asisu-bh-phan-khich/1609931/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.