Vầng thái dương che chở Ai Cập rải xuống những tia sáng vàng rực rỡ, ánh mặt trời càng làm nổi bật nét xa hoa của hoàng cung. Làn gió nhẹ lướt qua, những tấm màn sa trong suốt tung bay trong gió, màu vàng rực rỡ, màu trắng mờ nhạt, càng khiến cho không khí mờ ảo như giấc mộng.
Sau tầng tầng lớp màn sa, mĩ nhân tha thướt dựa vào thành giường, nở nụ cười khuynh thành. Trước giường, người thanh niên đang lặng lẽ đứng đó.
“Menfuisu.” Âm thanh mềm mại, dịu dàng.
“Chị.” Đáp lại là một tiếng trầm trầm.
Đây là một cảnh đẹp thế nào a…Người con trai anh tuấn, người con gái tuyệt đẹp nhìn nhau, giống như trong tiên cảnh.
Nhưng…
“Đột nhiên chị nhớ ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“…Ngày hôm đó, chị đã quên chưa ăn thịt sư tử.” =_=
Khung cảnh mộng ảo mơ hồ biến mất ngay lập tức, dường như ngay cả ánh mặt trời cũng run rẩy.
“…” Ngay cả vị hoàng đế khí phách của Ai Cập cũng không thốt nên lời.
“Tiếc thật! Hôm đó chị còn bảo bọn họ chặt cái đầu sư tử kia, nhiều ngày như vậy, chắc chắn đã thối rữa hết rồi!”
“…”
“Định ăn nó cho hả giận, sao chị lại quên mất chuyện quan trọng như vậy cơ chứ?” (mỗ tác giả: =_=! Quan trọng cái gì?)
“Vậy…” Rốt cuộc cái người đang run rẩy kia cũng hoàn hồn: “Chị, nếu chị muốn ăn thịt sư tử, em đi săn một con về cho chị.”
“Thật sao?” Hai mắt Tử Huyền sáng lên, chờ mãi mới nghe được mấy lời này của ngươi! “Em đi săn sư tử cho chị sao? Em trai ngoan… Lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/asisu-bh-phan-khich/1609903/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.