*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Heo Chiếc ô giấy dầu này không còn rách nữa, tay cầm và khung đều màu đen, không biết đó là chất liệu gì, nhưng giống như thép thiết cốt, nó nặng hơn một chút so với những chiếc ô giấy thông thường. Nhưng cảm giác này khi đánh người đặc biệt tiện tay. Chiếc ô màu đỏ thoạt nhìn không có trang trí, nhưng khi mặt trời chiếu sáng, có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh núi non sông nước tuyệt đẹp, còn có một đôi sếu bay, với kỹ thuật này, cũng có thể biết rằng loại ô giấy này không phải vật bình thường. Mọi nơi ở trên cái ô đều khiến Tần Linh thấy thích, cầm nó trong tay nhìn kỹ, Tần Linh dần dần cảm nhận được cảm xúc vui sướng từ chiếc ô, chiếc ô này có linh tính, nó thích cậu. Cảm giác quen thuộc trong lòng Tần Linh càng ngày càng mạnh, tuy rằng chiếc ô vẫn chưa hoàn toàn tốt nhưng cậu biết chắc mình đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó rồi. Tần Linh cầm ô đi tìm Mục Huyền Cảnh, “Anh dùng quỷ khí công kích tôi.” Mục Huyền Cảnh nhíu mày, đây là lối chơi mới gì? Tần Linh chặn chiếc ô trước mặt, “Thử đi, tôi muốn xem chức năng của chiếc ô này.” Mục Huyền Cảnh ánh mắt phức tạp nhìn cậu một hồi, vung tay lên đánh ra một đạo quỷ khí, linh khí chọt loé xẹt trên ô, cùng quỷ khí đánh tới tiêu diệt lẫn nhau. Tần Linh ngây người nhìn chiếc ô, bình tĩnh nói: “Tôi đã nhìn thấy chiếc ô này.” “Ừm.” Mục Huyền Cảnh nhìn cậu, ánh mắt phức tạp hơn. Tần Linh suy nghĩ một chút, kéo tay Mục Huyền Cảnh qua, “Anh sờ nó.” Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào, cảm xúc vui sướng cũng từ trong ô truyền đến, Tần Linh càng thêm kiên định. “Nói như vậy, cái ô này đối với tôi rất quen thuộc, đên mức gặp anh cũng rất vui mừng gặp. Anh nói Thần khí có linh, ô tôi cũng là như vậy, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nhìn lại, khi anh nói tôi cũng không để ý lắm, đã bỏ lỡ mất rồi. Chiếc ô này có phải là của tôi không? ” Mục Huyền Cảnh bất đắc dĩ hỏi: “Sự thông minh của em đều được sử dụng ở nơi này, tại sao em không thể phát triển EQ của mình?” Tần Linh bất mãn, “EQ của tôi bị sao? Tôi cũng không phải thiếu thông minh, anh ghét bỏ tôi à?” “Không có.” Mục Huyền Cảnh không biết cậu nhớ được bao nhiêu, mấy ngày nay vừa nói trở mặt thì trở mặt, cũng rất bất đắc dĩ. Tần Linh truy hỏi: “Nói mau, tôi đoán đúng rồi? Chiếc ô này là của tôi sao?” Mục Huyền Cảnh tại chỗ gật đầu, “Ừ.” Tần Linh trong lòng đem hệ thống bóp chết tám lần, mệt mỏi hỏi: “Làm sao mà có được?” Mục Huyền Cảnh tổ chức ngôn ngữ một chút, “Sau khi hai chúng ta xác nhận quan hệ, em nói muốn đi mua sắm, chúng ta mua ở chợ quỷ.” “Chợ quỷ?” Tần Linh đỡ trán, bọn họ không có tế bài lãng mạn như vậy sao? Ai lại đi dạo chợ quỷ? Cậu co rút khoé miệng hỏi: “Cái ô này giá bao nhiêu?” Mục Huyền Cảnh ánh mắt phức tạp nói: “Chiếc ô này là quà. Lúc đó, một ông già đang bán chuỗi hạt may mắn ở đó, em thấy ông ấy đáng thương, em đã mua hết chuỗi hạt, muốn mang về chia cho đứa trẻ đang gặp khó khăn. Chiếc ô này do ông lão nhặt được, rách nát không bán được, trước khi đi đưa em.” Tần Linh không biết nói gì nữa, hạt châu đó chắc chắn không có giá trị bằng chiếc ô này. “Lúc đó nó xấu xí như vậy, tôi không vứt nó sao?” Mục Huyền Cảnh oán niệm nhìn cậu, “Em chơi mệt quá, trở về liền ngủ thiếp đi, gọi cũng không tỉnh, chưa kịp vứt, không ngờ sáng hôm sau chiếc ô này sẽ thay đổi.” Chuyện còn lại thì khỏi nói, Tần Linh nhìn thấy chiếc ô càng trở nên dễ nhìn, nên dĩ nhiên không cam lòng vứt bỏ, dùng nó như bảo bối. Sau đó, nó được sử dụng như một vũ khí cá nhân, được sử dụng như một cây gậy đánh quỷ, khiến nó trở nên đặc biệt tiện tay. Tần Linh nhìn không hiểu ánh mắt anh có ý gì, không rõ hỏi: “Vậy thì tại sao chiếc ô này lại trở nên hỏng như vậy?” “Cả người em đều bị thương, chiếc ô này nhất định sẽ gãy, lúc đó đã bị mất rồi, làm thế nào em tìm thấy nó? “Mục Huyền Cảnh gõ vào tay cầm của chiếc ô, ngoại trừ lớp màng bảo vệ, chiếc ô cơ bản đã được sửa chữa. Tần Linh hít sâu một hơi, “Tôi hiểu, anh cứ bận tiếp đi, lát nữa có nghe thấy tiếng động cũng đừng lo lắng cho tôi.” Tần Linh ở trên mặt tỏ vẻ tươi cười, đóng ô, tức giận quay về, nhân tiện đóng cửa đem Mục Huyền Cảnh nhốt ngoài, không cho anh vào. Sau khi vào phòng, Tần Linh xách hệ thống lên, cầm ngược cái đuôi, cười lạnh một tiếng: “Á à!” Hệ thống sợ hãi nhanh chóng giải thích: “Bởi vì chiếc ô này vốn là của cậu, cậu sử dụng dễ dàng, nên tôi mới lấy được! Tôi không có nói dối cậu, nó thật sự là Thần khí! Trước đây đã từng được một đại laco sử dụng! Thật sự rất trâu bò!” Tần Linh hoàn toàn không nghe nó giải thích, đập đuôi mạnh xuống giường. “Thần con mẹ nó có thể tiến hóa! Thần con mẹ nó Thần khí! Cái này vốn là của ta! Mày còn dùng đồ của ta lừa ta, mày còn có thể làm gì nữa?!” Hệ thống bị đánh no đòn, mặc dù nó không cảm thấy đau đớn, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì đúng là không còn mặt mũi. Hệ thống ôm đầu, oan ức không thôi, “Nhưng nó thực sự là là Thần khí mà! Ngài bình tĩnh một chút, ông chủ, tôi thực sự không nói dối ngài, chiếc ô này vốn là do ngài sử dụng, nó đã hỏng không còn dùng được nữa, tôi còn sửa nó cho ngài!” Tần Linh dừng lại động tác trên tay, nhấn nó ở trên giường, “Nói như vậy là ta trách oan mày?” Hệ thống nhanh chóng lắc đầu, “Không dám, không dám.” Tần Linh buông nó ra, “Sớm thẳng thắn thì có phải đỡ bị đánh không? Nếu sau này còn dám giấu ta chuyện gì, ta sẽ nhổ hết lông của mày, lột sạch da của mày, treo ngược lên cây làm thịt khô.” Hệ thống nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Ăn động vật hoang dã phạm pháp.” Vốn là Tần Linh định ngừng tay thì lại nhấc nó lên, đánh no đòn. ———— Nhà ma và Escape room trong Thiên đường mạo hiểm luôn được mở cửa, đồng thời với việc xây dựng các thiết bị giải trí thông thường, năm phòng thoát hiểm đã được sửa sang lại, Tần Linh có ý rằng họ sẽ mở cửa kinh doanh sau khi sửa sang lại, một ngày sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Để đổi trí nhớ của mình, Tần Linh rất tích cực. Vương Tử Hoàn đã lên Weibo chính thức, đưa ra tin tức: Thiên đường mạo hiểm ra mắt năm trò chơi trong mật thất mới: <Vườn lê kinh hoàng>, <Hồ sơ thần bí của viện bảo tàng>, <Lăng mộ kinh dị của Ly Vương>, <Căn hộ 1 hào>,, để thoả mãn người chơi ở nhiều khía cạnh khác nhau, ngày mai sẽ bắt đầu vận hành thử nghiệm, đồng thời giảm giá vé 20%. Theo yêu cầu thời gian, vé có thể được sử dụng trong bảy ngày, vé chiết khấu thì càng nhiều ưu đãi, mọi người có thể tự mình lựa chọn. Người hâm mộ theo dõi Weibo về phương diện này cảm thán: “Thêm những mật thất trước đây nữa, chẳng lẽ ông chủ muốn xây dựng căn cứ Escape room lớn nhất cả nước?” “Có năm trò chơi mới cùng một lúc, vẫn là một toà nhà một trò chơi à? Ông chủ đã mua bao nhiêu tòa nhà vậy? Ông chủ giàu quá!” “Ông chủ sẽ không mua toàn bộ tiểu khu, phải không? Hôm nọ đi ngang qua, tôi thấy những nơi khác đang thi công, không giống như đang đắp lầu, tôi không biết đang xây cái gì. ” “Còn vé thì sao? Còn vé thì sao? Vé bán trên mạng chưa? Bàn tay nhỏ bé đang hưng phấn của tôi đã đói khát rồi!” “Hahaha tôi đã cướp được vé khi mấy người đang thảo luận rồi cơ, hoàn toàn miễn phí! Thực sự miễn phí! Nhìn hình ảnh!” “Ôi vãi! Ông chủ thật quá hào khí! Có chuyện tốt như thế tại sao không nói sớm?” “Bạn cùng phòng của tôi cũng chộp được vé miễn phí! Hình như không phải toàn bộ miễn phí, cũng không phải miễn phí cho những người đầu, miễn phí ngẫu nhiên, tất cả đều xem vận khí!!” Nhìn thấy tin tức này trong các bình luận, số lượng người lấy vé ngay lập tức tăng lên. Tần Linh đưa hết vé trong nửa tháng lên mạng, nửa tiếng nữa đã bị cướp. Thấy nhiều người bàn luận như vậy, Vương Tử Hoàn trả lời trên mạng: Đúng vậy, quy tắc do ông chủ của chúng tôi đặt ra là miễn phí ngẫu nhiên, người may mắn có thể nhận được vé miễn phí chính là Âu hoàng! Âu hoàng: Là một ngôn ngữ trực tuyến, từ này thường được dùng để chỉ những người chơi cực kỳ may mắn. Ngoài ra, có những câu nói như “Âu khí” và “Âu khí”, tương ứng với ý nghĩa may mắn của người khác. Thao tác này khiến người chơi hét lên đầy phấn khích, đặc biệt là những người có vé miễn phí có ý định đi mua vé số, còn những người không có vé cũng không oán gì, hy vọng rằng loại trò chơi này sẽ được mở nhiều hơn, họ vẫn sẽ có cơ hội cướp vào lần sau. Vương Tử Hoàn không thể không bội phục Tần Linh, làm ăn thì không cần phải nghĩ nhiều, đầu óc kinh doanh như khắc sâu trong tâm hồn, một thủ thuật nhỏ ngẫu nhiên đã khiến vé bán rất nhanh, điều này cũng đóng một vai trò trong việc khuyến mãi. Sau khi xem bình luận của mọi người, Tần Linh cười híp mắt hỏi Vương Tử Hoàn: “Bảo cậu giữ lại vé, đã giữ chưa?” “Giữ rồi, anh không phải yêu cầu giữ lại mười cái sao? Đây này.” Tần Linh dặn cậu ta: “Đưa mấy vé này cho Phòng Vũ, để anh ta dẫn người hâm mộ đến đây chơi.” Sau khi Vương Tử Hoàn nghĩ rõ ràng, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên cho Tần Linh, thật quá cao tay. Phòng Vũ người này, có lẽ đã tiếp xúc nhiều hơn với kiểu liên hệ này, thực tế, thực sự hơi tệ. Mỗi lần giật vé, hắn đều không thể giành được, Vương Tử Hoàn nói với hắn, ông chủ sẽ cho hắn vé, Phòng Vũ kích động trực tiếp chạy tới. Vương Tử Hoàn nhìn thấy hắn liền cười, đã làm người quảng cáo miễn phí cho bọn họ mà còn hạnh phúc hơn họ. Sau khi quảng bá, danh tiếng của những Escape room này rất tốt, đã có thể chính thức mở cửa kinh doanh. Dân tình nhận xét: “Cốt truyện giải mã hay, kịch bản hay, các NPC vẫn là điểm đặc sắc nhất. Mấy bồ sẽ không bao giờ nghĩ ra được bọn họ sẽ làm gì, mỗi lần như vậy đều khác nhau”. “Hiệu ứng đặc biệt tuyệt vời! Thiết lập rất tuyệt vời! Cốt truyện không cần phải xoi mói! Tuyệt vời! Cho điểm tối đa cũng không đủ!” “Lần này, tôi đi theo nhóm với bạn, chơi một ngày một đêm, ở trong nơi đâu cũng có đồ ăn thức uống và cả trái cây tươi nữa.” … Vương Tử Hoàn khi không có chuyện gì làm cũng đọc các bình luận một chút, trong số rất nhiều ý kiến đánh giá tốt, một số bình luận tiêu cực đột nhiên thường xuyên xuất hiện: “Không vui đâu, chỉ có đáng sợ thôi, kịch bản đúng là rác rưởi”. “Kịch bản thực sự quá yếu, tiêu nhiều tiền chỉ thấy sợ, tôi chơi mà thấy hiu quạnh lắm.” “Thành thật mà nói, quá trình giải mã thực sự rất bình thường. Tôi không biết mấy người nghĩ gì, thật sự dùng IQ để chơi sao?” … Vương Tử Hoàn nhận thấy có điều gì đó không ổn, từ khi họ khai trương, đánh giá vẫn luôn rất tốt. Cậu ta luôn biết Tần Linh đã đầu tư bao nhiêu tiền, thứ mà Tần Linh muốn luôn là thứ tốt nhất, dù thế nào thì trải nghiệm của người chơi cũng phải tốt nhất. Bây giờ mới ra mắt game mới, lại bị nói kịch bản không hay. Đây là kịch bản do nhà biên kịch đàng hoàng viết, người ta đã chuyển thể phim điện ảnh, phim truyền hình cơ mà, đây không phải là tìm rắc rối sao? Sau khi cảm thấy có điều gì đó không ổn, Vương Tử Hoàn không dám logout, cứ đọc bình luận, cho đến buổi tối, càng ngày càng có nhiều người đến theo nhịp hùa vào, đều nói rằng trò này không vui và tốn tiền. Chuyện như này cũng không thể nói là cố ý bôi đen bọn họ, dù sao chơi vui hay không hoàn toàn là cảm nhận cá nhân. Vương Tử Hoàn đã cap một số bình luận để cho Tần Linh xem, “Ông chủ, tôi cảm thấy những người này đến để tìm sự chú ý, lưu lượng truy cập hiện nay tương đối cao, bọn họ ngày càng hoạt động nhiều hơn, tôi lo lắng rằng nếu buổi tối mà ngủ thì bọn họ sẽ gây chuyện. ” Sau khi đọc xong, Tần Linh mỉm cười đăng lên Weibo chính thức, nhẹ như mây gió đăng lên Weibo:, <Thị trấn Minh Hà>, được cung cấp bởi tác giả kinh dị nổi tiếng @ Cải trắng không nở hoa. <Vườn lê kinh hoàng>, <Hồ sơ thần bí của viện bảo tàng>, <Lăng mộ kinh dị của Ly Vương>, <Căn hộ 1 hào>, được viết bởi nhà biên kịch danh giá @ Đình Chấn tiên sinh. Thiết kế bên trong của trò chơi được thiết kế bởi nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng @ Cao Quang tiên sinh. Tất cả các bản dựng lại trong thiên đường mạo hiểm đều do Tập đoàn Cố thị cung cấp, các hiệu ứng đặc biệt do Tập đoàn Công nghệ Diệp Hồng thực hiện. Chúc các bạn chơi vui vẻ, chúng tôi an toàn và bảo mật, nếu mọi người có vấn đề thì chúng tôi sẽ tiếp tục cải tiến. Cư dân mạng sửng sốt một hồi: “Vcl! Nhà chế tác cảnh tượng hoành tráng thật! Xài bao nhiêu tiền mới mời được?” “Không phải chuyện tiền nong, không có người quen cũng không mời nổi! Đình Chấn tiên sinh viết kịch bản? Nằm mơ giữa ban ngày!” “Cải trắng cung cấp? Có phải là Cải trắng mà tôi biết không? Tôi đã đọc Weibo ba lần, thực sự là Cải trắng mà tôi biết!!” “Tập đoàn Cố thị và Tập đoàn Công nghệ Diệp Hồng, tôi quỳ! Cái này cần bao nhiêu tiền mới có thể mời được!” “Mới vừa thấy bình luận nói kịch bản không hay, hiệu ứng đặc biệt không tốt, đội hình này không vui? Đứng đầu toàn quốc có ổn hay không? Tôi bị cám dỗ rồi, tôi muốn đi! ” “Bình luận nói kịch bản không đặc sắc? Tìm cớ đi!!” … Nếu không có sự dẫn dắt của Tần Linh, cư dân mạng sẽ bị mấy người tìm cớ thuyết phục rồi, thành thật mà nói, nếu nhìn thấy một đội hình như vậy, thì kẻ tìm tới bắt lỗi cũng phục rồi. Mã Bảo Tài cũng là một chủ Escape Room, cách cửa hàng của Tần Linh 50 km. Vốn dĩ công việc làm ăn không được tốt, nhưng không ngờ rằng sau khi Tần Linh mở nhà ma và Escape Room, tiệm gã cơ bản không có ai đến. Mỗi khi nghe bạn bè nói rằng Escape Room bên đó thì cực kỳ hot, xem tình hình bán vé trực tuyến của Tần Linh, gã đặc biệt khó chịu. Gã cũng lén đi chơi, từ đáy lòng mà nói thì vui thật. Thế nhưng! Gã đó kỵ! Tiếp tục như thế thì làm sao mà gã kinh doanh được? Vì vậy, gã mang theo hai hoặc ba người bạn, khua chiêng múa trống, lan truyền những bình luận không tốt, gã chính là tìm cớ. Bây giờ nhìn thấy Weibo do Tần Linh đăng lên, gã cũng không dám sinh sự, nín đầy bụng tức giận, gọi bạn tới uống rượu. Sau vài ly rượu, bạn của gac đưa ra ý tưởng: “Mày chính là không nỡ bỏ tiền vốn, không được thì mày cũng có thể tìm người viết, tìm người thiết kế, tung ra những thứ mới để làm ra tiền.” Mã Bảo Tài lo lắng nói: “Không chỉ là về kịch bản, mà còn là NPC của cậu ta, rất đặc biệt.” “Nếu không chúng ta đàm luận cùng NPC, đào mấy cái lại đây?” “Nói chi vậy cha, nghe nói rằng đó là sản phẩm công nghệ cao do Tập đoàn Công nghệ Diệp Hồng sản xuất, cũng không phải là người thật.” “Không được, chúng ta đi phá hoại đi, gây rắc rối cho cậu ta?” Có câu nói, rượu vào gan lớn, hơn nữa rượu còn có thể gây mất tỉnh táo, có người không uống rượu thì không có chuyện gì, uống hai lạng rượu vàng thì dám trèo lên dây điện cao thế. Vì vậy, bốn người trong số họ uống rượu đến nửa đêm rồi bắt taxi đến thiên đường mạo hiểm của Tần Linh. Lúc này, thiên đường đang mở cửa. Ngay sau khi bốn người tiếp cận từ phía sau, thì bị quỷ du đãng phát hiện, nhìn bốn người bọn họ không giống người thường tới chơi, nhân viên quỷ cà lơ phất phơ sau lưng bọn họ, “Các ngươi mua vé chưa?” Bốn người có tật giật mình, phản ứng đầu tiên chính là: Chạy! NOC quỷ nhìn phản ứng của bọn họ, theo sát nói: “Các ngươi trốn vé sao? Chúng ta nhiều đồng nghiệp như vậy nửa đêm vây quanh các ngươi, xem các ngươi trốn vé kiểu nào?” Âm thanh ở bên tai truyền tới, Mã Bảo Tài sợ hết hồn, “Ngươi tại sao chạy nhanh như vậy? Khi đi lại không có tiếng động?!” NPC cười ha ha, “Khi còn sống chạy nhanh, hehehe”. Khi còn sống??? Bốn người cùng lúc nhìn qua, NPC quỷ cố ý tiến lên, một mặt tái trắng bệch, bốn người bị doạ lùi về sau vài bước, sau đó quay đầu bỏ chạy, mặt cũng bị doạ trắng. Quá đáng sợ! Trên mặt người này không có một chút máu, đôi mắt của anh ta còn xanh! Từ lâu đã nghe nói tiểu khu này không yên bình, sợ là thật sự gặp phải quỷ rồi? “Đừng sợ!” Lúc này mới có người phản ứng lại, “NPC bọn họ không phải công nghệ cao sao? Là bị làm ra? Là giả! Những người khác vừa nghĩ tới, đây là một tập hợp dữ liệu, có gì mà khủng khiếp, vừa định dừng lại, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai nói: “Việc trốn vé là sai.” “Ngươi có bệnh à! Hù người hoài vậy cha?” “Thú vị,” NPC đột nhiên biến ra vẻ mặt quỷ đáng sợ của chính mình, nhiệt tình giúp đỡ con người hét lên: “Quỷ a! Yamete (đừng mà)! help!” Bốn người đợi đến khi hắn nói xong liền hô to: “Quỷ!!!” NPC phía sau đuổi theo bọn họ: “Ta là quỷ, các ngươi vào chơi đi? Cùng nhau chơi đi ~” Sáng sớm khi Tần Linh tỉnh ngủ, Vương Tử Hoàn đã giải quyết xong chuyện này, gọi điện thoại cho cậu, “Ông chủ, tối qua có chuyện. Bốn người say rượu trà trộn vào, bị quỷ phát hiện, doạ cho hôn mê bất tỉnh. Ban đầu nhân viên của chúng ta nghi ngờ gã trốn vé, nhưng sau đó phát hiện bọn họ mang theo dụng cụ, nhân viên trực ca đêm đã gọi điện báo cảnh sát. ” Tần Linh ngáp dài hỏi: “Những người làm ca đêm là người hay quỷ?” Vương Tử Hoàn: “… Quỷ.” Tần Linh khen ngợi: “Quá có năng lực! Tăng lương! Hiện tại mọi chuyện xử lý như thế nào?” Vương Tử Hoàn cười nói: “Tra được là cùng nhau hành động, cách chúng ta ở đây cũng không xa, đều uống rượu, đoán chừng là uống đến choáng váng.” “Vậy thì giải quyết việc chung, tôi sẽ đến gặp cha tôi để nhờ luật sư, sau này đề phòng những chuyện như vậy.” Mục Huyền Cảnh lúc này đi tới, “Tôi…” Tần Linh ngắt lời anh: “Không cần! Tôi nói tìm cha tôi rồi, anh lúc này định nói cái gì, anh là cha tôi sao?” Mục Huyền Cảnh mỉm cười, “Tối hôm qua có quỷ chạy tới cáo trạng lúc em đang ngủ, là tôi xử lý, luật sư đã thông qua.” Tần Linh trầm mặc vài giây, đàng hoàng trịnh trọng nói cho Vương Tử Hoàn: “Loại ác tính cạnh tranh này không được, phải trực tiếp bóp chết manh mối, không phải sợ, hậu đài tôi cứng lắm, không gây sự cũng không sợ sự.” “Ừm, tôi biết rồi, anh, ngủ thêm một lát đi.” Vương Tử Hoàn không nhịn được cười, cứng ngắc chuyển chủ đề. Tần Linh bất mãn trừng mắt nhìn Mục Huyền Cảnh, lại bị ánh mắt trêu chọc của người kia làm cho ngượng ngùng, cầm cái gối ném qua, “Đi mua đồ ăn! Tôi đói bụng!” Chuyện vặt vãnh này cũng không gây ra ảnh hưởng gì, công việc làm ăn của Tần Linh vẫn đang phát triển rầm rộ, nhưng nó đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho cậu, ban đêm phải bố trí một ít quỷ túc trực và thuê một ít bảo vệ quỷ. Hoạt động được một tháng, Tần Linh cắn răng chuyển thu nhập vào hệ thống, đổi thêm 1/3 ký ức. Lần này, Tần Linh mới phát hiện ra vấn đề, Mục Huyền Cảnh thật ra không thành thật chút nào, anh bụng dạ đen tối cũng không nói thật. ———— Chương này nhiều chữ quá
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]