“Chân tướng.”
Mất mấy giây Tạ Tinh Lan không nói năng gì.
Tạ Trì: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Muốn biết thật à?”
“Ừm.. ừm.” Tạ Trì nhỏ giọng thúc giục.
Tạ Tinh Lan khẽ cười, nói: “Đang nghĩ lúc anh ôm eo em, đỡ mông em, rồi em ôm lấy cổ anh.”
“Thế.. thế rất tốt.” Trên gương mặt Tạ Trì hiện lên ráng đỏ, tứ chi cương cứng, vờ như không có gì mà khiêu khích: “Anh cứ nghĩ tiếp đi.”
Tạ Tinh Lan chỉ định đùa anh thôi, bây giờ bị nghẹn lại, bất đắc dĩ mỉm cười, “Tạ Trì, cái miệng này của em…”
Tạ Trì vô thức liếm môi, mặt không biểu tình, “Sau này chẳng phải hời cho anh hay sao.”
Tạ Tinh Lan sững sờ mấy giây, cảm giác lại bị con mèo khẽ cào vào lòng, khẽ chửi thề một tiếng, giọng khàn khàn, “Em đúng là đòi mạng.”
“Khen em à?” Tạ Trì cởi nút áo cao nhất trên sơ mi, xua đi hơi nóng nơi lồng ngực, nhún vai, “Đòi mạng thì anh mau ra đây đi, chết trên người em là được rồi.”
Luận về võ miệng anh không sợ ai cả.
Tạ Tinh Lan, “Tiểu Trì, em học hư rồi.”
Tạ Trì nhướng chân mày lên, không cần thể diện mà bảo, “Anh chiều hư.”
“…………..” Tạ Tinh Lan vất vả dằn ngọn tà hỏa trong lòng, “Có đau không, đổi cho anh.”
“Không đổi, em đi thẩm tra Trương Lợi Nô, anh nói chuyện với em, em không đau nữa.”
Tạ Trì nín cười, anh không sợ đau, căn bệnh thích sạch sẽ cũng phải nhìn xem có điều kiện để phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/app-dien-vien-phim-kinh-di/1962745/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.