Chương trước
Chương sau
“Cốc cốc cốc.”
“Cốc cốc cốc.”
Bên trong không có ai trả lời, người ngoài cửa tiếp tục gõ không ngừng.
Trong phòng, Bạch Ngôn có thể nghe rõ tiếng ngáy đầy nội lực của Lưu Quỳ và tiếng nói mớ của Lý Hào. Có thể nói trừ hắn ra, bây giờ không ai có thể dậy mở cửa cho người bên ngoài.
Người đang gõ cửa là ai?
Đêm hôm khuya khoắt, ở một nơi xa lạ, Bạch Ngôn bất giác nhớ đến câu chuyện An Tình kể vào ban ngày, câu chuyện kinh dị về quỷ gõ cửa.
“Cốc, cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.
Lúc này, Bạch Ngôn đã khẳng định người gõ cửa tuyệt đối không phải người chơi tiến vào trò chơi cùng hắn. Nếu là người chơi, lúc gõ cửa nhất định sẽ lên tiếng.
Như vậy, “người” đang gõ cửa chỉ có thể là quỷ.
Phát hiện người đến không có ý tốt, Bạch Ngôn điều chỉnh hô hấp, cố gắng khiến hô hấp của bản thân trở nên chậm rãi nhẹ nhàng hơn giống như một người đang ngủ say.
Sau đó hắn nín thinh, tiếp tục nằm im như xác chết, trong lòng thầm đếm giờ.
Gõ chừng mười lăm phút, cuối cùng tiếng gõ cửa không dứt cũng ngừng lại.
Trong đêm tối, Bạch Ngôn kiên nhẫn đợi thêm mười phút nhưng không nghe thấy một tiếng gõ cửa nào nữa.
“Người” gõ cửa đi rồi ư?
Bạch Ngôn nằm im bất động, không dám xuống giường kiểm tra.
Một lúc sau hắn lại hé mở đôi mắt đang nhắm chặt, mượn ngón tay che đậy lặng lẽ quan sát tình hình xung quanh...
Thị lực của Bạch Ngôn không tốt lắm, lại thêm hắn không dám mở mắt quá lớn nên con mắt đang mở của hắn chỉ có tầm nhìn bằng một kẽ tay.
Nhưng tầm nhìn chỉ bằng một kẽ tay cũng đủ khiến hắn rợn người.
Mượn ánh trăng chiếu rọi vào phòng, hắn mơ hồ thấy được... không biết từ lúc nào lại có một “người” đang đứng lặng lẽ ở đầu giường của hắn.
Do tầm nhìn có hạn nên Bạch Ngôn không biết được “người” này có đang cúi đầu quan sát con mắt của hắn qua kẽ tay hay không.
Rốt cuộc nó đã đứng ở đầu giường của hắn bao lâu rồi?
Lẽ nào ngay khi tiếng gõ cửa ngừng lại, nó đã đi vào đây rồi?
Đủ loại giả thiết đáng sợ hiện ra trong đầu khiến tim của Bạch Ngôn đập nhanh nửa nhịp, làm hắn suýt quên mất việc giữ hô hấp bình thường.
Hắn cố hết sức ổn định lại nhịp thở nhưng quỷ gõ cửa không hài lòng với việc chỉ đứng xem nữa, thân hình nó sững lại chốc lát rồi bắt đầu lắc dữ dội.
Bạch Ngôn nhìn về phía trước không chớp mắt nhưng sự vật thấy được rất có hạn. Hắn vận dụng trí tưởng tượng suy đoán điên cuồng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Có điều còn chưa nghĩ được gì thì hắn lại phát hiện có một vật thể hình cầu xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hơn nữa nó càng ngày càng to hơn...
Bạch Ngôn chợt hiểu ra, lập tức nhắm mắt lại.
Gần như cùng lúc đó, hắn cảm nhận được có một vật thể cứng rắn chạm vào kẽ tay của hắn, hơn nữa có một thứ gì đó như bàn chải nhẹ nhàng mở ra rồi nhắm lại, còn có một thứ mềm mại như trân châu lăn trên ngón tay của hắn.
Hắn biết đây là mắt của quỷ gõ cửa.
Quỷ gõ cửa lấy đầu nó xuống, dán mắt... vào sát kẽ tay của hắn.
Mặc dù mắt của hắn bị ngón tay che khuất, lại có lông mi hẹp dài che kín tầm mắt nhưng nếu lúc này mắt hắn vẫn mở, dù chỉ hé thôi chắc chắn cũng không thoát khỏi ánh mắt của quỷ gõ cửa.
Trong chớp mắt, lòng Bạch Ngôn chùng xuống.
Lúc này đây hắn không cần mở mắt cũng tưởng tượng ra được hình ảnh hoàn chỉnh.
Quỷ gõ cửa dùng tay xách đầu, mắt xuyên qua kẽ tay nhỏ hẹp lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, dùng cái đầu kề sát nghe nhịp thở của hắn. Tay nó qua lại trên ngực hắn, hình như là đang nghe nhịp tim của hắn, chỉ cần phát hiện có điểm khác thường nó sẽ ra tay ngay không chút do dự.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch...”
Tim hắn đập rất nhanh.
Sau khi quỷ gõ cửa đi vào, bất giác trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Tiếng ngáy khò khò và tiếng nói mớ đã ngừng lại từ lâu. Trừ tiếng sột soạt do quần áo ma sát tạo ra, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của mấy người đang ngủ.
Từ đầu đến cuối, quỷ gõ cửa không hề nói chuyện.
Một người một quỷ giằng co với nhau, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút. Một lúc lâu sau, hình như quỷ gõ cửa từ bỏ việc hù dọa làm hắn tỉnh dậy. Bạch Ngôn chỉ cảm thấy gối nằm trầm xuống, hình như bên cạnh đầu hắn có thứ gì đó, sau đó là tiếng bước chân đi xa, hình như quỷ gõ cửa đi rồi.
Thế nhưng Bạch Ngôn không vui lên nổi.
...
Ngủ cùng đầu của quỷ gõ cửa, Bạch Ngôn cũng không biết làm sao bản thân chịu đựng đến buổi sáng được.
Lúc trời sắp sáng, quỷ gõ cửa lại đến một chuyến mang đầu của nó đi. Nhưng Bạch Ngôn vẫn không dám nhúc nhích, sợ nó giở trò, nửa đường lại vòng về.
Một đêm hãi hùng trôi qua, khi nghe thấy tiếng nói sang sảng mới thức dậy của Lý Hào cùng với tiếng đồng hồ báo thức cài tối qua, Bạch Ngôn mới dám hé mắt nhìn thử.
Sau khi chắc chắn quỷ gõ cửa không ôm cây đợi thỏ, cái đầu bên gối cũng biến mất, hắn mới dám ngồi dậy, thở dài sầu não.
Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lần đầu tiên Bạch Ngôn biết ơn bình minh đến vậy. Hắn thật lòng hy vọng tối nay quỷ gõ cửa đừng chọn hắn làm người may mắn nữa, có cái đầu nằm bên cạnh thật sự quá ảnh hưởng đến chất lượng ngủ của hắn.
Đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong, Bạch Ngôn mặc áo đuôi tôm chỉnh tề, gặm một miếng lương khô xem như bữa sáng.
Buổi sáng, giống như mọi quản gia hợp cách khác, đầu tiên Bạch Ngôn lấy báo hôm nay sau đó cung kính mang báo và bữa sáng vào phòng cho ông bà chủ, nhìn bọn họ ngốn hết đống hổ lốn rắn mèo chuột thối rữa giống như quỷ đói đầu thai.
Lúc lấy báo, Bạch Ngôn lén nhìn nội dung trên báo, tiếc là không phát hiện tin tức gì có giá trị.
Những ngôi sao đang nổi hiện nay được đăng trong phần tin giải trí, hắn chưa từng thấy người nào. Mấy nước siêu cấp đang khuấy động thế giới trong phần tin quốc tế, hắn cũng chưa nghe thấy bao giờ.
Ngay cả ngày in trên báo, ngày 22 tháng 3 năm 2010 cũng khác hẳn với thời gian ở thế giới hiện thực.
Tờ báo này là bằng chứng rõ ràng nhất nhắc nhỡ bọn họ nơi này đã là một thế giới khác.
Tám giờ sáng, hầu hạ ông bà chủ ăn bữa sáng buồn nôn xong, mặc quần áo chỉnh tề, Bạch Ngôn, Lục Thiên Dực và Lưu Quỳ đi theo sau ông chủ chuẩn bị ra ngoài.
Xe của ông chủ là một chiếc siêu xe cũng không biết hiệu gì. Lưu Quỳ mù tịt về đường xá nơi này, may mà trên xe có định vị rõ ràng. Nhờ thiết bị định vị, chú tài xế này thuận lợi lái xe đến nơi, dọc theo đường đi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Khi đến nơi đã gần mười giờ.
Nơi mọi người đến là vùng nông thôn hoang vu hẻo lánh, mục đích ông chủ đến đây là tham gia một câu lạc bộ do nhà giàu địa phương xây dựng.
Trước khi đến nơi này, ông chủ không hề cho Bạch Ngôn biết câu lạc bộ này làm gì, cũng không để hắn chuẩn bị đồ cho chuyến đi lần này, chỉ mang theo một quyển sách bên người.
Khi bốn người xuống xe đi đến cửa chính, một người đàn ông xuất hiện ôm ông chủ nhiệt tình. Hai người vui vẻ ôn chuyện cũ một lúc mới kết bạn đi vào. Thấy vậy ba người bọn họ cũng theo sát phía sau, lần lượt bước vào câu lạc bộ.
Sau khi tiến vào, ba người không tiện nhìn đông nhìn tây nên chỉ có thể liếc mắt quan sát cách bố trí trong câu lạc bộ.
Đi theo ông chủ không bao lâu, ba người nhìn thấy một tấm bảng hiệu ở vị trí nổi bật, trên đó viết ba chữ to Khảm Đầu Ma.
Nhìn thấy cái tên này, Bạch Ngôn bỗng có dự cảm không lành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.