Chu Vượng Mộc nhìn Mục Sở Bạch, thần nghĩ thời điểm Mục Sở Bạch ở sơn trại, hắn một chút cũng không dám đi nhìn thẳng, đừng nói gì tỉ mỉ, nhìn kĩ vị tú tài công tử này. Hiện tại nhìn kĩ, mặc dù chung quanh tối đen như mực nhưng tạo ra cảm giác nhìn rất khác. Hắn phát giác lông mi Mục công tử thật sự rất dài, đôi mắt chớp chớp linh hoạt, khuôn mặt thanh tú của y lại rất gần với chính mình, khiến Chu Vượng Mộc nhìn có chút thất thần, lại đột nhiên có cảm giác tim đập thình thịch.
Loại cảm giác này hắn đã lâu chưa cảm nhận được, lần cuối cùng hắn cảm nhận được là khi hắn vừa đến Giang Thành. Hắn bỗng nhiên nhớ tới năm đó ở Giang Thành hắn gặp được một tiểu cô nương, đương nhiên, lúc ấy hắn vẫn còn là một thiếu niên. Hình ảnh của tiểu cô nương kia chợt lóe lên trong đầu, Chu Vượng Mộc lắc lắc đầu, hắn rụt rụt lại, đầu đập vào đống chiếu rơm phía trên.
Mục Sở Bạch cúi đầu cười một cái, “Ngươi làm sao vậy?”
Chu Vượng Mộc vội vàng xua tay, “Không có gì, không có gì, ha ha.”
Chu Vượng Mộc gãi gãi tóc, hắn thận trọng quay đầu ra ngoài, từ trong khe hở nhìn ra bên ngoài, tâm tình của hắn thế nhưng khó có thể bình tĩnh. Chính hắn cũng không rõ, tại sao lại có cảm giác này với Mục Sở Bạch? Hay là hắn thật sự...... Đoạn tụ?
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân, hai người nghe xong thần kinh liền căng thẳng, không biết là ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-trai-tu-tai/3577498/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.