Lúc này, y nhìn hai đứa nhỏ đứng ở bên cạnh, vốn là cảm giác thân thiết bỗng nhiên biến thành sợ hãi, y vỗ vỗ ngực nói:
“Không lạnh không lạnh, hai người các ngươi đi đứng vô tức vô thanh làm ta có chút giật mình.”
Cát Đa Đa cao hơn Trâu Trà một cái đầu, nó đi đến bên người Mục Sở Bạch, đôi mắt linh hoạt thanh khiếp nhìn phía Mục Sở Bạch, hỏi:
“Mục đại ca có phải đang suy nghĩ chuyện gì đó đúng không?”
Mục Sở Bạch nhếch môi: “Không có gì, không có gì, chính là đang nghĩ năm mới tới nên ăn mừng như thế nào thôi.”
Trâu Trà không có cái nhìn nhạy bén như Cát Đa Đa, nó đi tới túm ống tay áo Mục Sở Bạch, nói:
“Còn có thể như thế nào nữa, chính là uống rượu ăn thịt, vui chơi đến mùng Một tháng Giêng nha.”
Cát Đa Đa gật gật đầu, nó thấy Mục Sở Bạch tựa hồ không đặt nhiều sự chú ý trên người bọn chúng liền lôi kéo Trâu Trà rời đi.
Mục Sở Bạch trong lòng nghĩ nghĩ, hạ quyết tâm, chờ đến mùng Một tháng Giêng qua, dù có chuyện gì xảy ra bản thân nhất định phải chính rời đi. Nếu Chu Vượng Mộc tự mình đưa các huynh đệ trở lại sơn trại, y chắc chắn sẽ không quay về cùng. Huống chi lần này y đã mang hết đồ đạc ở trên sơn trại xuống, Ôn Lương cũng đã biết, cũng coi như là trong lòng hắn biết rõ mà không nói ra.
Hắn đi đến trước cửa đại sảnh dinh thự, nơi này tuy rằng không lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-trai-tu-tai/3577490/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.