🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ôn Lương ngồi ở một bên phe phẩy cây quạt nở nụ cười, đối Mục Sở Bạch nói:

“Mục công tử, ngươi đó...... Có phải chiều nó quá rồi hay không?”

Mục Sở Bạch lắc lắc đầu: “Này không có gì, Tiểu Trà vốn là nhỏ tuổi nhất, không chiều nó còn có thể chiều ai chứ?”

Quả thật, tuy nói Trâu Trà trong sơn trại là người nhỏ tuổi nhất nhưng nó vẫn là cậu bé 16 tuổi. Ở độ tuổi này, Mục Sở Bạch đã thi đậu tú tài chi danh nhưng nhìn Trâu Trà vẫn giống nhue một đứa trẻ. Vóc dáng của nó cũng không phải quá cao, tay chân gầy gò, nói nó chỉ có mười hai tuổi cũng có người tin. Vì thế Trâu Trà đột nhiên vòng tay ôm lấy eo của Mục Sở Bạch, không ngừng làm nũng nói:

“Nhìn xem, vẫn là Mục đại ca đối tốt với ta, ta chỉ thích Mục đại ca thôi!”

“Tiểu tử thúi nhà ngươi!” Chu Vượng Mộc hừ hừ hai tiếng, “Ngươi không thích ta nữa sao?”

Trước kia, nếu là Chu Vượng Mộc nói với nó như vậy, Trâu Trà thế nào cũng sợ tới mức xin khoan dung, không ngừng nói lời tốt đẹp với hắn. Ai có thể ngờ lúc Mục Sở Bạch ở bên, nó thế nhưng nói:

“Thích thì vẫn thích, nhưng thích nhất nhất vẫn là Mục đại ca, lão đại, huynh sẽ không vì cái này mà cũng ghen tỵ đi?”

Mấy người ngồi ở đó thoạt đầu sửng sốt sau đó đều phá lên cười ha ha, Chu Vượng Mộc vỗ đùi:

“Tiểu tử thúi! Đáng giận a, hiện tại có Mục công tử liền bỏ mặc cả lão đại ta.”

Trong tiếng cười của mọi người, xe ngựa chậm rãi dựa hướng về phía dinh thự Tống Phong, xe dừng lại ở giữa con phố không quá náo nhiệt đông đúc.

Tống Phong đứng ở trước cửa dinh thự một hồi lâu, thấy Mâu Nguyên chậm rãi lái xe ngựa tới, rốt cuộc tâm treo cũng hạ xuống. Hắn nhìn Chu Vượng Mộc từ trên xe ngựa nhảy xuống, không khỏi nói:

“Lão đại, các người rốt cuộc tới rồi, thời gian lâu như thế, Tống mỗ còn tưởng rằng nửa đường có chuyện gì xảy ra.”

Mâu Nguyên xuống xe ngựa, kéo dây cương ngựa, trừng mắt Tống Phong nói: “Có ta hộ tống, ngươi nói bậy gì đó, có thể xảy ra chuyện gì?”



Tống Phong xin lỗi mà cười cười, chắp tay thi lễ nói: “Nói đến cũng nói, là Tống mỗ ta nói sai.”

Mâu Nguyên kéo Tống Phong đến bên cạnh xe ngựa, đem dây cương ném vào trong ngực hắn, không khách khí mà nói:

“Này, ngươi đem xe ngựa cất đi, ta không đi đâu, ông chủ trạm dịch đó không dễ đối phó đâu.”

“Hửm? Đến Mâu Nguyên huynh ngươi còn không đối phó được người đó?” Ôn Lương giơ quạt lên lén cười cười, dẫn đầu đi vào nhà ở Tống Phong. Mà Trọng Tôn Cô Lâm theo sát sau đó, hắn nhìn Tống Phong ý vị thâm trường mà cười cười, mà Tống Phong lại đối hắn ý vị thâm trường mà ôm ôm quyền. Ở trong mắt của Chu Vượng Mộc vẫn không thể hiểu được chuyện vừa rồi, hắn sờ sờ đầu, “Hừm” một tiếng, đi theo đi vào nhà ở.

Trâu Trà đứng ở trước mặt Mục Sở Bạch, ngẩng đầu nhìn nhìn Mục Sở Bạch, lại ngẩng đầu nhìn nhìn, tựa hồ nhìn có chút cũng không hiểu. Mục Sở Bạch vốn là cùng Tống Phong, Mâu Nguyên bọn họ hai người không phải quen thuộc, vì vậy chỉ phải vội vội vàng vàng túm Trâu Trà vào phòng.

Đem hai người bọn họ ném ở bên ngoài, Mâu Nguyên trừng mắt nhìn liếc Tống Phong một cái, hừ một tiếng liền vọt đi vào, như thể nhà này là nhà của bọn họ không liên quan gì tới Tống Phong.

Tống Phong kéo dây cương ngựa cười hắc hắc hai tiếng, hắn nhìn dây cương trong tay, không nói một lời mà ngồi trên xe ngựa dắt ngựa tới trước trạm dịch.

Đám người Chu Vượng Mộc đi vào trong dinh thự được Tống Phong mua lại, ai nấy đều không tự chủ mà tán thưởng. Vốn dĩ họ cho rằng theo tác phong của Tống Phong, hắn đại khái sẽ mua căn nhà nhỏ một hai tầng hoặc là căn nhà có sân cơ bản. Thế nhưng lần này, hắn lại mua một đại trạch mà chỉ người giàu có ở Hồng Châu thành mới có thể mua được. Đại trạch không chỉ có bếp liền bếp, bên trong một tiểu viện còn có một cái hồ nước không sâu. Chẳng qua hiện tại là mùa đông cuối năm, hồ nước vô hoa vô thảo ngoại trừ có vài chiếc lá sen khô héo gục xuống.

Bọn họ đi một vòng trên hành lang bên cạnh hồ nước rồi đi về phía nội viện. Tam phía xung quanh nội viện có mấy gian phòng đều đã được Tống Phong quét dọn sạch sẽ. Trong đó có hai gian đổi thành một gia nhà chung, Vạn Tử Sơn nói Tống Phong gia hỏa này có vẻ ngoài ưa nhìn lại còn giỏi đối nhân xử thế, dường như hắn đã lên kế hoạch chuẩn bị phòng cho bọn họ từ sớm, mỗi người sẽ ở một phòng riêng khác nhau.

Thường Hán cùng Hoắc Tam Nương có một gian sương phòng riêng; hắn để lại cho Quế Hồng một gian mang thư phòng để ở; phòng của Vạn Tử Sơn thì thông với một gian ngoại thính nhỏ bên ngoài, nơi đặt tủ án thư cùng cách trang trí rất trang nhã; còn trong phòng Ôn Lương có từ thư phòng, phòng khách đến buồng trong đều đầy đủ tiện nghi, được sắp xếp rất tươm tất khiến người khác nhìn vào còn ghen tỵ; đến Mâu Nguyên, hắn ở sát vách gian phòng của Trọng Tôn Cô Lâm trở thành khu riêng biệt, bên ngoài còn thêm một cái sân không lớn, trong viện cũng đủ không gian cho bọn hắn luyện võ thoải mái; trong phòng Nhâm Thất có một cái bàn trang điểm có gương lớn; những người khác đều là ở gian nhà chung, vị trí có chút nhỏ, nói là gian nhà chung, nhưng thực chất mỗi giường ngủ sẽ được ngăn cách nhau bởi tấm bình phong, ngoài ra còn có bàn trà, bàn làm việc.

TốngPhong nói vốn định cấp cho mỗi huynh đệ một gian nhà ở, nhưng căn nhà vốn khôngquá lớn vài vị cũng chỉ có thể khuất cư tại đây, ngay cả Uất Trì Kim cũng cho hắnhai cái giường ngủ cực lớn, có thể thấy được Tống Phong đều nghĩ tới mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.