Trâu Trà liên tục truy vấn, nhưng Mục Sở Bạch nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra. Chỉ là qua ngần ấy năm lại nghĩ việc này, Mục Sở Bạch nhưng thật ra cảm thấy rất là buồn cười.
Mục Sở Bạch cùng Trâu Trà ngồi ở đài quan sát trên tháp, vừa lúc có thể vừa thấy mọi núi nhỏ, thấy rõ toàn bộ núi Thiên Vương trước sơn phong mạo. Thật hiếm khi, Mục Sở Bạch không sợ cao, có thể cùng Trâu Trà ở trên đỉnh tháp trò chuyện.
Nghe Trâu Trà nói, Chu Vượng Mộc là người sợ độ cao nhất trong sơn trại này, nếu là đem hắn đưa tới tháp lâu này, hắn chắc chắn sẽ sợ đến đái ra quần.
Bí mật này cũng chỉ có Trâu Trà và Ôn Lương biết, Ôn Lương đã từng cảnh cáo Trâu Trà đừng đem bí mật này nói ra, kẻo khiến cho người khác đều không phục Chu Vượng Mộc. Thế là Trâu Trà nghẹn tới tới hôm nay mới nói ra được. Người nói vui, người nghe cũng vui. Một lúc sau, Mục Sở Bạch hỏi Trâu Trà vì sao đem bí mật này nói cho y nghe, ai ngờ Trâu Trà lại nói bởi vì nó rất thích Mục đại ca, hơn nữa Mục đại ca lại là nửa kia của lão đại, cho nên muốn nói. Điều này khiến cho Mục Sở Bạch dở khóc dở cười.
Nhưng mà lúc này Mục Sở Bạch đang bám vào hàng rào chắn bằng gỗ của tháp lâu, cười ha ha. Trùng hợp, có người từ dưới thang bò lên, hắn nhìn hai người cười thành như vậy, thuận miệng vừa hỏi: “Cười cái gì mà vui vẻ như vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-trai-tu-tai/3577476/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.