Ôn Lương ngồi ở gò đất bất giác lui tới, khi trên đường nhìn nhìn. Mục Sở Bạch nhịn không được hỏi: “Ngươi đang đợi ai vậy?”
Ôn lương nói: “Cái tên A Trà đó, lúc nãy ta đã đồng ý lên núi nhưng nó không chịu đi cùng chúng ta, không biết nó làm cái gì nữa.”
Mục Sở Bạch nghĩ nghĩ, “Ồ, là cậu nhóc kia sao?”
“Ta không phải nhóc!” Một giọng nói có chút non nớt từ sau lều dưa truyền tới, Trâu Trà vỗ đôi tay đi ra. Mới vừa rồi không biết nhóc tìm kiếm cái gì ở lều dưa mà đôi tay đều là bùn, nhưng khuôn mặt lại trắng nõn sạch sẽ.
Ôn Lương cười cười, “Ngươi là người nhỏ nhất trong trại, Mục công tử nói như vậy, ngươi một chút cũng không tệ.”
Trâu Trà nhìn Mục Sở Bạch chớp chớp mắt, “Mục đại ca cũng tới rồi.”
Không biết như thế nào, Trâu Trà đối Mục Sở Bạch rất có hảo cảm, hơn nữa thực thích dính hắn. Tuy nhiên, Trâu Trà ở sơn trại cũng gánh vác chức trách trông trừng, thỉnh thoảng Mục Sở Bạch sẽ đi đến tháp phía trên cổng trại tìm Trâu Trà, bồi nhóc cùng nhau canh gác.
Lần này, nghe Ôn Lương nói mùa đông sắp đến, liền đến non nửa mẫu đất này, đem số tỏi và gừng còn sống đem về, lấy về nhà bếp giao cho Uất Trì Kim xử lý. Mà bọn họ còn cần sửa sang lại một chút cho lều dưa, chờ đến màu xuân năm sau còn có thể trồng dưa leo một lần nữa.
Mục Sở Bạch giúp đỡ bọn họ sửa sang lại hai ngày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-trai-tu-tai/3577463/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.