Mục Sở Bạch ngủ đến lúc mặt trời lên cao, sau khi mới vừa tỉnh lại, ngẩng đầu vừa thấy khung giường đơn giản cùng trần nhà mốc meo trong góc, khiến hắn kinh hãi nhảy ra khỏi giường.
Ước chừng là bởi vì tối hôm qua uống lên không ít rượu, Mục Sở Bạch ngồi ở mép giường một hồi lâu mới ngơ ngác ý thức được bản thân mình đang ở nơi nào. Y không khỏi thở dài một hơi, tại sao bản thân mình lại rơi vào hoàn cảnh này?
Trên bàn trước giường có một bộ quần áo được gấp chỉnh tề, hình như là dành cho y. Mục Sở Bạch thay đổi một bộ sạch sẽ quần áo, mới bước chân ra khỏi cửa liền gặp ngay được Ôn Lương.
Mục Sở Bạch nhìn quanh ngôi nhà một vòng, một bên quảng trường cùng đường đi đều là trống không, mấy gian nhà láng giềng dường như bị bỏ hoang, Mục Sở Bạch nhìn nhìn, chỗ này nào giống như là một sơn trại?
Mục Sở Bạch chậm rãi đi đến trước mặt Ôn Lương, nói: “Những người...... Những người khác đâu?”
Ôn lương cười cười: “ Chính ta đến mời Mục công tử đích thực có nguyên nhân, mời đi theo ta.”
Mục Sở Bạch ngẩn người, đi theo Ôn Lương tới trước một căn phòng lớn, trong đại sảnh tụ tập không ít người. Cái đại sảnh này tựa hồ là đại sảnh để mở cuộc họp, càng giống một nhà kho trống trơn. Đằng trước trên vách tường treo chân dung của một vị quan nhị gia. Dưới bức chân dung có cái bàn làm việc cùng những chiếc ghế sồi ở hai bên.
Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-trai-tu-tai/3577460/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.