Ban đêm,Tô Tiểu Thoa chợt tỉnh lại, phát hiện chính mình nằm ở mộtcăn phòng xa lạ, xoay người một cái liền nhìn thấy Triển Vô Cực ngồi ởmép giường, ý thức hỗn độn trong phút chốc nhẹ nhàng trở về……
Ông trời! Nàng tại sao không chết a! Nàng kích động ngồi dậy, bất quá nàng lại phát giác một việc — nàng không thể phát ra âm thanh!
「 Ta dùng tới tục mệnh đan mới cứu được nàng, bất quá trong khoảngthời gian này nàng không thể mở miệng nói chuyện.」 Triển Vô Cực nhìnchăm chú vẻ mặt nàng từ kinh ngạc biến thành hờ hững, cũng đoán không ra trong thâm tâm nàng giờ phút này đang cảm thấy may mắn mình vẫn sốnghay là phẫn hận đối với hắn càng sâu sắc?! Xem ra câu sauchiếm đa số đi! Hắn tự giễu nghĩ đến.
「 Cho nàng này!」 Triển Vô Cực đem bàn gỗ nhỏ trước đó đã chuẩn bịđưa tới trước giường, trên bàn còn có giấy trắng cùng với bút mực.
Hắn biết nàng có thể viết chữ tốt. Trên thực tế, chuyện sinh hoạtliên quan đến cuộc sống của nàng mười năm nay,người nào tới cửa cầuthân,nàng thích mặc y phục màu gì, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thậm chí có mấy lần, hắn bởi vì áp chế không được xúc động trong lòng muốn gặp nàng mà xuất hiện trước mặt nàng. Nhớ rõ có một năm nàng mớivừa mãn mười bốn tuổi, mặc y phục màu đỏ nhạt lụa mỏng, ngồi ở đình nghỉ mát ở hoa viên vẽ tranh. Đột nhiên một trận gió thổi qua, đem bức tranh của nàng thổi bay lên, nàng vội vàng chạy đi tìm bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-trai-tan-nuong/2458028/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.