Chúng ta tiếp tục nói đến nỗi phiền muộn của Cố Tiểu Mãn.
Thói quen rình trộm của Mạc Thanh Hàn chỉ mới xuất hiện gần đây, cho nên, phiền muộn của Cố Tiểu Mãn, lâu dài nhất hẳn là cách ăn nói quá thẳng thắn của thụy mỹ nhân.
Ví dụ 1: Điểm tâm.
Phiền Tiểu Thử vẻ mặt buồn bực ngồi trên bàn cơm, vẻ mặt buồn bực nhìn Mạc Ảnh Hàn ngồi đối diện.
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Lãnh mỹ nhân đang ăn cơm, liếc mắt nhìn củ khoai lang.
"Ta nhìn ngươi như vậy, đương nhiên có dụng ý."
"Dụng ý?"
"Ngươi đừng nói ngươi không biết!" Củ khoai lang muốn hất bàn a muốn hất bàn!
"Vậy ngươi nói đi." Nhưng mà thật đáng tiếc, chiêu này dường như dùng quá nhiều lần, đã không còn hiệu quả với Mạc Ảnh Hàn.
"Ngươi còn bảo ta nói! Ta rõ ràng là tiểu công... tại sao gần đây ngươi luôn đè ta?!"
Mạc Ảnh Hàn cau mày. "Loại chuyện này không được nói ở bên ngoài!"
"Rõ ràng là ngươi kêu ta nói!"
"Ở đây còn có người." Ý chỉ Mạc Thanh Hàn và Cố Tiểu Mãn.
"..." Cố Tiểu Mãn rất xấu hổ. Cố Tiểu Mãn vô cùng xấu hổ.
"Các ngươi có thể coi chúng ta không tồn tại." Nhưng dường như Mạc Thanh Hàn hoàn toàn không cảm thấy có gì xấu hổ.
"Người bình thường sẽ thảo luận chuyện như vậy lúc đang ăn sáng?" Mạc Ảnh Hàn bất mãn.
"Không sao, ta cảm thấy rất thú vị. Các ngươi cứ nói đi." Người mở miệng nói là người lúc nào cũng mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-dao-bao/2105457/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.