Mạc Ảnh Hàn buồn bực rất muốn giết người. Tuy đại sảnh có rất nhiều người, âm thanh cũng không nhỏ, nhưng Mạc Ảnh Hàn vẫn loáng thoáng nghe được những tiếng xì xì xào xào ở phía sau.
"Trời @#¥%..."
"Có nhìn nhầm không vậy?"
"Ngươi xem, trên người các nàng..."
Đầu Mạc Ảnh Hàn toàn là gân xanh, ngày hôm nay đã nhảy lên kháng nghị lần thứ N. Hiện tại ngẫm lại, trước đây dường như nàng cũng nghe thấy những nhàn ngôn toái ngữ* như vậy, nhưng cũng không xem là thật, mà sự thật cũng có chứng minh, một người không nên tin tưởng quá nhiều việc, bởi vì một ngày ngươi tin tưởng quá nhiều, phiền não cũng tăng theo. Giống như những nhàn ngôn toái ngữ này, trước đây lúc không tưởng thật cũng chưa từng cảm thấy gì, nghe thấy cũng như không nghe thấy, cho dù có nghĩ cũng không nghĩ ra việc gì.
*Mấy lời rảnh rỗi vụn vặt
Nhưng mà hiện tại đã tưởng thật, sẽ rất cố gắng nghe ngóng, dù âm thanh không lớn, nhưng nàng vẫn có thể loáng thoáng nghe được, đồng thời chỉ cần vừa nghe đến, là có thể nghĩ tùm lum thứ.
Loại chuyện này thật sự làm cho người ta không sống nổi nữa. Tại sao trước giờ nàng không biết, nhân viên trong công ty mình là nguyên liệu cho các ký giả phao tin? Tại sao trước giờ nàng không cảm thấy, bản thân và củ khoai lang kia rốt cuộc đã làm gì để có nhiều chuyện để nói như vậy?
Này này này! Lẽ nào các ngươi không cảm thấy, thảo luận mấy chuyện này rất là nhàm chán sao? 【Then chốt là bọn họ không biết mấy chuyện này căn bản là không có】
Mạc Ảnh Hàn thống khổ đứng ở một nơi kín đáo trong hội trường, thống khổ uống ly rượu Shirley trong tay mình. Đứng một bên như có như không nghe những chuyện bà tám mà rất nhiều người có thể cũng không chú ý đến.
Thật sự càng nghe lại càng muốn giết người.
Không thể kiềm chế không thể kiềm chế! Muốn giết người! Bị những lời đồn có thể đè chết này bức nàng muốn giết người!
Suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu, đến lúc vừa nhìn thấy Phiền Tiểu Thử, đầu sỏ gây ra những chuyện này, rốt cuộc bạo phát ra rồi, khiến Mạc Ảnh Hàn quyết định thực hiện!
Toàn bộ đều là lỗi của tên ngu ngốc đó! Nếu như không có tên ngu ngốc đó! Tất cả đều dàn xếp chu đáo! Lúc trước quả nhiên mình không nên giữ nàng lại!
Vì vậy Mạc Ảnh Hàn buông ly rượu trong tay xuống, quyết định cứ như vậy đi đến, thực hiện hành vi giết người cướp của. Đồng thời nàng còn cấp tốc dự tính xong hết thảy trong lúc bước đi, để bản thân có thể thần không biết quỷ không hay giết chết người trong lúc đông đúc như vậy.
Đầu tiên là làm như vô ý đi qua, sau đó như vầy, rồi như vầy, rồi như vầy như vầy...
Khi nàng cuối cùng cũng có thể đến gần Phiền Tiểu Thử, bờ vai lại bị ai dùng lực vỗ một cái. Vỗ rất mạnh, đến nỗi khiến Mạc Ảnh Hàn phải đình chỉ hành vi 'phạm tội'.
"Mạc Ảnh Hàn! Ngươi cố ý giả bộ như không nghe cái gì hết à, chết tiệt!" Người mà trong lúc này còn không thể khống chế tính khí của mình, nói ra một câu như vậy, trong trí nhớ Mạc Ảnh Hàn chỉ có một người —— Hạ Mạt.
"Lẽ nào mỗi lần ngươi nhìn thấy ta, đều muốn dùng một phương thức thô lỗ như vậy để chào hỏi?" Mạc Ảnh Hàn lạnh lùng quay đầu lại, nhíu hàng chân mày, lạnh lùng hỏi.
"Được a, chừng nào ngươi nhìn ta mà không kèm theo cái bản mặt tê liệt này, thì ta sẽ sửa phương thức chào hỏi." Một nóng một lạnh, trông như chạm vào sẽ nổ ra chiến tranh.
"Khụ khụ khụ... hai vị mỹ nhân, các ngươi đã trở thành nhân vật tiêu điểm trong hội trường rồi, ta nghĩ không cần rước thêm quan tâm nữa đâu." Một trong những nhân vật tiêu điểm —— Tang Linh, mỉm cười ngăn cản chiến tranh.
Lúc này Mạc Ảnh Hàn mới phát hiện, người của Bổn gia cũng đã đến.
"Gặp nhau không dễ dàng, tìm một chỗ ngồi tâm sự đi." Cốc Vũ lôi kéo Hạ Mạt, nói.
Vì vậy đoàn người cứ như vậy tìm một chỗ khá rộng ngồi xuống.
"Đến cũng không cho ta biết một tiếng." Sau khi ngồi xuống, Mạc Ảnh Hàn đạm nhạt nói.
"Cũng không phải nơi quan trọng gì, đâu cần phải báo trước." Tang Linh tiếp nhận đồ uống từ tay Diệp Nại, nhàn nhã uống, khẽ cười nói.
"Còn muốn thông báo, vừa vào cửa thì nhìn thấy bản mặt tê liệt của ngươi, chi bằng khỏi báo."
"Vậy thật sự xin lỗi, lần sau ta nhất định sẽ đúng giờ ra cửa nghênh tiếp."
"..." Nàng chỉ biết, thấy người này thì nàng không thể nào dễ chịu.
"Tiệc rượu hôm nay, tổ chức tốt." Cốc Vũ không chút keo kiệt mà khích lệ.
Mạc Ảnh Hàn vô cùng nghiêm túc trả lời: "Xem ra ta phải thưởng cho nhân viên một chút."
"Được rồi, sau khi ta đến, nghe được một việc rất thú vị." Tang Linh híp mắt cười.
"..." Đột nhiên Mạc Ảnh Hàn có loại dự cảm không ổn.
Tang Linh nhìn thoáng qua chỗ xương quai xanh của Mạc Ảnh Hàn. "Quả nhiên."
"!" Người này "Quả nhiên" là quả nhiên cái gì?
"Các nhân viên thảo luận dường như rất nhiệt tình." Tang Linh tiếp tục híp mắt cười.
"... Lời đồn vô nghĩa với trí giả*." Nghẹn nửa ngày, Mạc Ảnh Hàn lạnh lùng nói một câu như vậy.
*Người có đầu óc
"Thỉnh thoảng nghe một chút, cũng thấy rất thú vị." Tang Linh tiếp tục híp mắt cười.
"... Chuyện thú vị có rất nhiều, không nhất thiết phải là mấy thứ này."
"Nhưng mà chúng ta đối với chuyện này vẫn có vài phần hứng thú." Tang Linh vẫn còn tiếp tục híp mắt cười.
"..." Mạc Ảnh Hàn không biết nên nói như thế nào nữa, chỉ yên lặng chờ, chờ xem Tổng tư lệnh hồ ly này muốn làm gì.
"Nghe nói tiệc rượu lần này củ khoai lang cũng có tham gia, nếu đều là bạn, sao không để nàng cùng đến?" Tổng tư lệnh hồ ly không có mở miệng, phó tư lệnh hồ ly đã mở miệng.
"..." Nàng biết là vì chuyện này mà! Nàng chưa bao giờ nhìn thấy đám người này sốt sắng với mấy chuyện đứng đắng cả!
Mạc Ảnh Hàn cảm thấy bản thân thật bất hạnh, Mạc Ảnh Hàn cảm thấy bản thân quả thật đang sống giữa trung tâm nhiều chuyện. Mọi người xung quanh việc gì cũng có thể nhiều chuyện! "Nàng hẳn có việc của mình, ta thấy có lẽ quên đi." Nàng vô cùng đau não nói như vậy.
"Nhưng mà ta thấy dường như nàng vừa đi về phía này." Tổng tư lệnh hồ ly mở miệng nói.
Mạc Ảnh Hàn vừa xoay đầu lại.
@#¥%...
Củ khoai lang kia có muốn chết hay không cơ chứ, vậy mà lại 'lăn' qua bên này.
Vậy mà còn dám đến?! Có cần phải chán sống như vậy không a tiểu thư?!
Nếu như có thể, Mạc Ảnh Hàn rất muốn niệm thần chú "Đừng đến đây đừng đến đây". Nhưng dựa theo tính cách của nàng, trăm triệu lần làm không được, cho nên củ khoai lang rất nhanh đã đến đây.
"Ngồi đi a, Tiểu Thử." Tang Linh lên tiếng mời Phiền Tiểu Thử.
Tang Linh rất dễ khiến người ta thích, sở dĩ rất dễ khiến người ta thích, đương nhiên bề ngoại cũng là một nhân tố rất quan trọng, nhưng còn có một nhân tố then chốt nhất chính là, mặc kệ là lời nói, biểu tình hay làm gì cũng đều khiến người khác cảm thấy nàng rất chân thành. Chân thành đến nỗi, như nàng đã đem người khác thành bạn tri kỉ hoặc người thân rồi.
Phiền Tiểu Thử hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ. Rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Mạc Ảnh Hàn... ách... thật ra có giữ chút khoảng cách.
Cốc Vũ cũng thuận theo tự nhiên đưa cho Phiền Tiểu Thử một ly đồ uống.
"Cám ơn." Phiền Tiểu Thử rất cao hứng, người trong Bổn gia thật tốt, ngoại trừ mèo chiêu tài có chút khó gần... hết lần này đến lần khác, vẻ khó gần này lộ rõ với nàng nhất ~~~~(3_3)~~~~
Cốc Vũ nhìn Phiền Tiểu Thử ngồi chỗ kia, cảm thấy hai người thật thú vị, nàng vừa muốn mở miệng nói gì lại có người mở miệng giành nói trước.
"Sofa lớn như vậy, tại sao ngươi nhất định phải ngồi trong góc? Không thấy chật chội à?" Hạ Mạt nhìn thấy bộ dạng của Phiền Tiểu Thử, cảm thấy rất ngột ngạt, quay qua Phiền Tiểu Thử mở miệng hỏi như vậy.
"A? Không không không... không có." Tính khí của mỹ nhân này... vừa nhìn chỉ biết là không tốt. Phiền Tiểu Thử có chút không biết nên trả lời thế nào. Nàng lại len lén liếc mắt nhìn Mạc Ảnh Hàn.
Thật thú vị! Cốc Vũ tiếp tục nghĩ. Nếu như đội lên đầu hai cái tai mèo nữa, nhất định sẽ càng thú vị, aiz~~ nếu như Bá Vương Long của nàng cũng có thể có biểu tình như vậy thì tốt rồi. Cốc Vũ nhịn không được thầm nghĩ.
(¬_¬) Bá Vương Long của cưng cũng giống mèo mà!
"Người ta thích ngồi thế nào thì ngồi, là quyền của người ta, Hạ Mạt, ngươi không cảm thấy mình quá lo chuyện bao đồng à?" Mạc Ảnh Hàn cũng nhịn không được muốn tranh luận cùng Hạ Mạt.
"Ta không thể nhìn chướng mắt sao?" Hạ Mạt thiếu chút nữa là trợn trắng cả mắt, tiếp tục xoay qua ồn ào Phiền Tiểu Thử: "Nếu không phải vậy, sao ngươi lại giữ khoảng cách thế? Chẳng lẽ còn sợ bản mặt tê liệt đó ăn ngươi?" Nàng nói như vậy, vươn trảo của mình, một tay túm lấy thứ phiền lòng đẩy qua một bên.
"Ế?!" Phiền Tiểu Thử bị người ta trực tiếp đặt bên người Mạc Ảnh Hàn, hai người quá sát nhau, điều này cũng khiến nàng nhịn không được liếc mắt trộm nhìn Mạc Ảnh Hàn. Cẩn cẩn thận thận, sợ đối phương sẽ 'bạo lực gia đình' với mình... ách, cái từ này sao quỷ dị thế nhỉ?
Còn Mạc Ảnh Hàn cũng thật sự muốn vận dụng 'bạo lực gia đình', nàng không chỉ muốn sử dụng bạo lực với củ khoai lang này, nàng còn muốn sử dụng bạo lực với con Bá Vương Long kia, thế nhưng hiện tại có quá nhiều người, nàng vẫn chưa tìm được lý do thích hợp.
Mạc Ảnh Hàn diện vô biểu tình, nhịn.
Mèo chiêu tài không có phản ứng a~~~ củ khoai lang lần thứ tư lén nhìn, Mạc Ảnh Hàn vẫn không có phản ứng, thầm nghĩ đối phương dù vui vẻ hay tức giận vẻ mặt vẫn đều tê liệt, thì tự chủ suy đoán có khả năng Mạc Ảnh Hàn đã tha thứ cho nàng rồi.
Phải vậy chứ! Chuyện này thực sự không liên quan gì mấy tới mình(?).
Vì vậy nàng cẩn thận nhích đến gần Mạc Ảnh Hàn một chút.
"..." Vẫn không có phản ứng? Thật sự tha thứ cho nàng hả? ~(≧▽≦)/~
"!" Được một tấc lại muốn tiến một thước! Củ khoai lang này vậy mà còn dám được một tấc lại muốn tiến một thước?! Mạc Ảnh Hàn lại muốn bạo lực gia đình(?) rồi.
Quả là siêu thú vị. Cốc Vũ nâng ly nhìn hai người, vừa giương mắt nhìn thì phát hiện vẻ mặt của Tang Linh cũng giống như nàng. Rõ ràng cũng trong tình trạng xem kịch vui.
Trên gương mặt của Diệp Nại cùng Cố Tiểu Mãn biểu tình rõ ràng là hiếu kỳ. Mạc Thanh Hàn đang ngủ, Hạ Mạt không có hứng thú lắm. Ha ha ha... đã bảo là rất thú vị mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]