"Tĩnh Khanh…" Hàn Niệm lo lắng, gọi to. Nháy mắt liền rút đao muốn xông đến.
Lại chỉ thấy hai người trên đất bỗng dừng động tác, im lặng. Tĩnh Khanh nằm dưới đẩy tiểu nhị nằm trên người mình ra, đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng, như không có chuyện gì vừa xảy ra.
Nàng nhìn hắn không chớp mắt, vươn tay kiểm tra thân thể hắn, thấy chỉ có một vết thương ngoài da liền an tâm, thở phào. Không tự giác, lại kéo hắn ra sau lưng mình.
Sau khi Tĩnh Khanh đứng dậy, mọi người đều thấy rõ tiểu nhị ấy vậy mà tay đang cầm dao tự đâm vào mình, chết ngay tại chỗ. Tĩnh Khanh hắn lại chỉ bị một vết dao trước ngực.
"Các ngươiii, liền ở lại luôn đi." Tông chủ giận giữ quát, giơ tay ra hiệu.
Dứt lời trong ngóc ngách xung quanh liền xông ra mấy chục người, bên ngoài cũng không ít. Toàn bộ lấy nơi đây làm trung tâm bao vây lại, ý định giết chết không tha đã rõ.
Nhìn tình hình này, xem ra bọn họ muốn thoát thân là không dễ dàng.
"Hoá ra Âm Độc Sư là thế này, tông chủ Âm Độc Sư tiếp khách cũng quá nhiệt tình rồi. Chỉ trách ngày xưa Qủy Cửu ra tay thật quá khó coi mà, chừa lại người sống nhiều như vậy." Hàn Niệm bình thản, lấy tư thái bề trên, dõng dạc mà nói.
"Ngươiii, nhất định phải chết." Tông chủ nhìn nàng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Một tên nhãi ranh như ngươi thì biết gì, chúng ta hành y cứu thế bao đời vốn không gây thù chuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-chot-bang-giang-ho/2340212/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.