Cơn gió dữ dội cuốn ngang qua hành lang, mưa trút xuống như từng dây đàn tì bà hỗn loạn, dồn dập gõ lên người, lạnh đến mức buốt tận xương tủy.
Cơn mưa như thể biết rõ anh đang chờ đợi, nên cứ mỗi lúc một dữ dội hơn, như đang dốc hết mọi cách để cản trở cuộc gặp gỡ này, như đang dùng chính sự tàn nhẫn của nó để khuyên anh nên từ bỏ.
Nhìn bóng lưng A Ngân chạy xa dần, Chu Túc chậm rãi đưa tay ra ngoài cửa sổ, từng giọt mưa rơi vào lòng bàn tay, lạnh thấu tận tim gan.
Anh lặng lẽ nhìn về dãy núi mờ ảo phía xa, nhìn những hạt mưa không ngừng rơi xuống, chầm chậm siết chặt bàn tay đang hứng lấy mưa kia.
Anh cảm nhận được cơ thể mình đang yếu dần, thời gian còn lại không nhiều, những điều có thể níu giữ cũng ngày một ít đi.
Thật khiến người ta luyến tiếc biết bao, bầu trời từng cùng cô ngắm, những ngọn núi xanh mờ trong sương, làn mưa từng chạm qua, bầu không khí từng cùng hít thở, tất cả đều trở nên dịu dàng và đáng yêu đến đau lòng.
Phải rồi…
Anh còn chưa rời đi, đã bắt đầu nhớ cô rồi.
Không ngờ có một ngày, anh lại trở thành người đa sầu đa cảm đến vậy, đến tận bây giờ vẫn thấy không thể tin nổi.
Anh khẽ cười, rút tay về, nhẹ nhàng đặt cơn mưa còn đọng lại trong lòng bàn tay lên ngực trái.
Tất nhiên anh vẫn nhớ, lần đầu tiên gặp Diệp Thanh Nghiêu cũng là một ngày mưa.
Rất nhiều lần sau đó, những lúc rung động vì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-che-lang-man-can-du/4668580/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.