Khoảnh khắc ấy, không gian lặng ngắt như tờ. Vạn vật như nín thở, ngay cả cơn gió cũng biến mất không tung tích. Bóng cây bên hồ đổ dài, xơ xác tiêu điều. Cả khu vườn tĩnh lặng, mặt hồ cũng như chết lặng theo chiếc đèn dầu vỡ vụn. Thứ ánh sáng từng thắp lên sự sống giờ đã tắt, vậy mà vẫn còn sức mạnh khuấy động cơ thể lạnh giá của Chu Túc.
Ánh mắt của Diệp Thanh Nghiêu vẫn như xưa, lãnh đạm, bình thản, nhưng Chu Túc vẫn nhận ra có điều gì đó đã đổi thay.
Cô nhìn anh, ánh mắt mang theo suy tư và cân nhắc, như thể đang đánh giá lại mọi thứ, rồi âm thầm đưa ra một quyết định.
Trái tim Chu Túc treo lơ lửng, căng thẳng đến mức nghẹn ở cổ, giọng anh khàn hẳn đi vì xúc động:
“Thanh Nghiêu…”
Cô xoay người bước đi, anh hốt hoảng trèo từ dưới hồ lên, vội vàng đuổi theo:
“Thanh Nghiêu, em đừng giận, tôi sẽ đền cho em mà!”
Cô bất ngờ quay lại, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao.
Chu Túc sững người, không dám nhúc nhích, bị ánh nhìn ấy dọa cho cứng đờ.
Từ lúc quen biết đến giờ, hình ảnh về Diệp Thanh Nghiêu trong mắt anh luôn là một chữ “lặng”, cảm xúc ổn định, lời nói điềm đạm, hành xử xa cách. Cô chưa từng cười rạng rỡ, cũng chẳng bao giờ tức giận vì điều gì.
Nhưng giờ đây, anh biết cô thật sự nổi giận rồi. Chiếc đèn dầu đó với cô rất quan trọng, mỗi lần đọc sách đều mang theo bên mình, đi đâu cũng không rời, ngay cả khi đến nhà họ Chu. Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-che-lang-man-can-du/4668570/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.