Mưa rơi lộp độp, chim sẻ giật mình vỗ cánh nơi cành ướt, gió lạnh lướt qua, thổi tung vạt áo vàng nhạt của Diệp Thanh Nghiêu, cô bị Chu Túc kéo đi thật nhanh, đuôi váy tung bay như làn sóng nhỏ dập dờn.
Mặt đá xanh bị nước mưa rửa sạch bóng loáng, những bông hoa dại trong veo, váy cô lướt qua, sương sớm vương lên vạt áo, cảnh vật dường như đổi thay, chỉ có độ ấm nơi lòng bàn tay anh, càng lúc càng nóng.
Diệp Thanh Nghiêu cúi nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay mình, thật ra cô đã cảm nhận được sự ẩm ướt mồ hôi, cũng nhìn thấy bên má anh chặt lên vì căng thẳng.
Chu Túc đang… hồi hộp.
Phải rồi, đúng là như thế.
Chỉ là nắm tay thôi mà.
Thế mà anh lại không kiềm chế được… khóe môi cứ muốn cong lên.
Đúng là chẳng có tiền đồ.
Chắc lại bị cô châm chọc cho xem.
Anh phải từ từ, từng chút một hé lộ tâm ý, nếu không sẽ đánh bại quá nhanh.
Vì vậy—Chu Túc nhịn rất khổ sở.
Anh liếc thấy tà váy cô bị ướt nhẹ nơi mắt cá chân,
đột nhiên dừng bước, làm một việc không ai ngờ tới, hoàn toàn không giống với con người anh trước giờ.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng nhấc lấy lớp voan mỏng chạm đất, phủi đi vài vệt bùn bắn lên.
Khi đứng dậy, phát hiện mọi người đều ngạc nhiên,
Diệp Thanh Nghiêu cũng đang nhìn anh chăm chú.
Chu Túc cầm váy giúp cô, nụ cười lười biếng mà dịu dàng hiện rõ:
“Đi tiếp thôi, anh xách hộ cho.”
Không phải giả bộ, cũng không phải làm màu.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-che-lang-man-can-du/4668542/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.