Mặt trăng lặng lẽ thu gom màn đêm, đánh cắp một tia nắng sớm rồi từ từ trải ra. Bình minh ở Hoài Giang lướt qua những dãy núi mà đến, ấm áp hơn trên núi Vân Đài.
Nắng đẹp. Những chiếc lồng đèn đỏ trong viện đêm qua bị cái nắng mùa hè hong khô đong đưa trong gió, bóng đổ lờ mờ, như thể tháng năm nhuộm màu ký ức vẫn còn ở đây. Lật một trang sách, lại kể tiếp những hồi ức rõ mồn một.
Diệp Thanh Nghiêu dậy sớm. Dù không phải tụng kinh buổi sáng, cô vẫn thích đọc sách vào giờ này, nhưng hôm nay thì không.
Nhìn ngôi nhà trước mắt, cô nhớ lại những lời lão Lưu nói, tâm trí như đang trôi lơ lửng.
"Ê."
Một tiếng gọi khàn khàn và lười biếng vang lên. Chu Túc đứng tựa cửa, cầm quần áo trong tay, ánh mắt hướng về phía cô. Nhìn một bên mặt và chiếc cổ trắng mịn được nắng sớm chiếu rọi, anh khẽ nheo mắt lại, giọng vẫn lười biếng như cũ:
“Em ăn sáng rồi à ?”
Diệp Thanh Nghiêu không quay đầu lại, chỉ đáp gọn lỏn “ừ” một tiếng.
Chu Túc lặng lẽ nhìn cô.
Diệp Thanh Nghiêu quả không hổ là chủ tiệm sườn xám. Những bộ sườn xám cô từng mặc đều là do chính tay cô may.
Hôm nay, chiếc sườn xám trắng thêu hoa sen cô mặc thật sự quá đẹp. Hoa văn uốn lượn từ gấu váy hướng lên, cô nghiêng người ngồi đó, thấp thoáng lộ ra đôi chân, thần thái lười biếng mà quyến rũ, tay chậm rãi rắc thức ăn cho cá.
Chu Túc phải tốn không ít sức mới dời mắt đi được, cụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-che-lang-man-can-du/4668538/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.