Anh từng nghĩ mình sẽ sống một đời hờ hững, chẳng vướng bận điều gì.
Nhưng vào đêm nay, đúng khoảnh khắc này, chỉ trong một giây nhìn vào ánh mắt Diệp Thanh Nghiêu, Chu Túc bỗng thấy hối hận vô cùng vì đã huỷ hôn.
Hai mươi sáu năm sống trên đời, anh chưa từng hối hận bất cứ điều gì, vì không cần thiết, mọi chuyện nếu chỉ cần tiền giải quyết được thì chẳng có gì đáng để bận tâm.
Gió len qua khung cửa sổ, ngọn lửa trong đèn dầu lay lắt lung lay.
Hàng mi Diệp Thanh Nghiêu cụp xuống, khi cô cười, khóe mắt hiện lên vầng sáng dịu dàng như trăng non, ánh mắt nhướng nhẹ cùng lông mày tạo thành nét kiều diễm trời sinh, thuần túy tự nhiên.
Chu Túc nhìn mà không sao dời mắt.
Cô đưa tay che gió cho tim đèn, ánh sáng bập bùng trong gian bếp, giọng nói mềm mại cũng theo đó lặng lẽ lăn vào lòng anh, khẽ khàng lay động, gợn lên từng tầng sóng nước.
“Được thôi.”
Chu Túc sững người. Trái tim anh như bị treo lơ lửng giữa không trung, chỉ một sợi tơ mong manh giữ lại, hễ sơ sẩy là sẽ rơi xuống vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh.
Anh cố gắng điều hòa hơi thở, kiềm chế nhịp tim, gắng giữ vẻ điềm nhiên, thế mà khoé miệng cứ không kìm được mà cong lên, càng lúc càng rõ.
Không thể để cô nhìn ra được.
Chu Túc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không ổn.
Làm vậy trông ngốc quá.
Anh khẽ ho một tiếng, cúi đầu, vài giây sau mới lấy lại bình tĩnh mà nhìn cô lần nữa.
Diệp Thanh Nghiêu vẫn lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-che-lang-man-can-du/4668534/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.