Mưa bụi Giang Nam kéo theo một trận tuyết, đê xanh nhuộm trắng, thành phố vội vã khoác lên mình tấm áo bạc, ấy là mùa đông đã đến.
Đạo quán Vân Đài ẩn mình trong sương núi nơi con đường vắng vẻ, để lộ ra chóp tháp nhọn, tiếng gà gáy lần thứ ba, trời vừa rạng sáng, sương mù dày đặc từ từ tan đi.
Trong đạo quán truyền đến vài tiếng mở cửa ngay ngắn, tất cả đạo sĩ do Diệp Thanh Nghiêu dẫn đầu lần lượt bước ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Thanh Nghiêu xách một chiếc đèn lồng đan bằng tre, bước những bước nhẹ nhàng về phía phòng học buổi sáng, vầng sáng mờ ảo chiếu lên đạo bào trắng thuần của cô, khi đi lại, tà áo gợn sóng nhẹ nhàng, dáng đi uyển chuyển, thanh thoát.
Ớt Nhỏ theo sau nhìn vòng eo không đầy một nắm tay của cô, lần thứ vô số cảm thán tiểu sư thúc thật sự đẹp không chỗ nào chê, thật không biết sau này sẽ làm lợi cho ai.
Bước qua ngưỡng cửa, Diệp Thanh Nghiêu đi vào trong, tất cả đệ tử của Đạo quán Vân Đài lập tức đứng dậy cung kính chờ đợi.
Diệp Thanh Nghiêu khoanh chân ngồi xuống, lật mở một quyển kinh thư, các đệ tử mới dám ngồi xuống, học theo dáng vẻ của cô lật mở quyển kinh thư của ngày hôm nay, cùng nhau bắt đầu buổi học sáng.
Tử Nguyệt mua rượu trở về, tìm kiếm Diệp Thanh Nghiêu khắp đạo quán.
Diệp Thanh Nghiêu thích nghiên cứu rất nhiều thứ , trà đạo, hương đạo, văn phòng tứ bảo, thiên văn địa lý không gì không biết, không gì không tinh thông, lúc rảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-che-lang-man-can-du/4668518/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.