-"Không biết"
Khựng lại một chút, nàng quay mặt đi. Thủy Vũ Băng thầm oán, cha mẹ còn không biết mặt, Thủy Cốc lại nằm giữa biên giới hai nước Chu La; Dương Thượng. Bảo nàng là người nước nào đây?
Âu Dương Nhược Thiên, đôi mắt hắn đang nhìn nàng khó hiểu. Chẳng lẽ nàng xuất thân từ Lạc Đảo? Quốc gia bên kia biển.
-"Nhìn gì? Chưa nhìn thấy người bao giờ à?"
Nàng cau có, hỏi.
-"Cô nương rất lạ! "
Thấy mình thất lễ, hắn nói sau đó quay mặt đi, mắt dán liền dưới đất.
-"Hừ.Ăn xong rồi thì uống dược đi. Chết ra đấy ta lại bị giang hồ truy nã."
""Cô biết ta."
Âu Dương Nhược Thiên hỏi mà lại như không hỏi. Giọng đã chắc nịch, là khẳng định.
-"Âu Dương đường chủ à! Ta không rảnh nói chuyện phiếm với ngươi đâu."
Nàng đáp, đùa à!Đã chắc như vậy rồi còn hỏi nàng chi?
-"Cô nương là ai?"
Hắn hỏi lại, mắt đầy cảnh giác nhìn kẻ mang sa che mặt.Tay khua tìm kiếm.
-"Kiếm của ngươi phía sau kìa."
Nhìn hắn với kiểu "Kiếm mà ta sợ à" nàng "hảo tâm" chỉ nơi thanh trường Kiếm đang nằm chình ình.
-"Ta nói rồi.Không rảnh đâu. Còn 60 phút....à nhầm nửa canh giờ nữa tự ngươi lo liệu đi."
Nàng tiếp.Vốn còn một canh giờ để giải độc nhưng Ly Hồn Tán trước đây nàng hạ trên người hắn dần ăn mòn thời gian, để lâu hơn nữa sẽ có tác dụng phụ của giải. Đứt mạch hay mất nửa nội công chẳng hạn.
-"Tiểu thư nhà ta không thích đùa. Trên người đại hiệp có Ly Hồn Tán,cả hai loại độc hợp lại với nhau phá hủy động mạch. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-tuong-soai-ca-ngon-tinh/6322/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.