Đôi vợ chồng trung niên kia mời Hạ Hiên ăn cơm trưa, Hạ Hiên không nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
Hắn giống như trốn mà chạy khỏi nơi đó, vòng qua bên kia sông Sùng Hưng tìm một cái ghế dài, chậm rãi ngồi xuống.
Hạ Hiên hoảng hốt mà nhìn dòng người qua lại ở trên cầu, mặt sông phản chiếu ánh sáng óng ánh sau giờ ngọ, anh trì độn mà nghĩ: Là ai nhỉ?
Người mà Ứng Thành chờ ở khách sạn, là ai?
Ứng Thành bỗng nhiên muốn ly hôn, là vì người kia sao?
Mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi tốt, ăn cơm cũng là khi nào nhớ tới mới ăn cho có. Anh vừa mệt vừa đói, nhưng khi ngồi dưới thái dương lại có cảm giác ấm áp kỳ dị.
Anh trong lúc được sự ấm áp này bao phủ, lại gọi điện thoại cho Ứng Thành lần nữa.
Khi thanh âm Ứng Thành vang lên, anh sửng sốt vài giây. Đây là lần đầu tiên Ứng Thành nhận điện thoại anh trong mấy ngày qua.
“Thành ca,” giọng anh ngưng trệ, lông mi rũ xuống, ánh mặt trời không thể chiếu đến mắt anh: “Có người trộm anh đi mất khỏi tay em sao?”
Giọng Ứng Thành thực ôn nhu: “Anh đã bên em đủ lâu rồi.”
“Là ai vậy?” Hạ Hiên chấp nhất hỏi.
Ứng Thành tựa hồ thở dài: “…… Vẫn nên buông xuống sớm chút rồi tiến về phía trước đi.”
Hạ Hiên lần này không chờ Ứng Thành nói nữa, vuốt ngón tay cúp điện thoại.
Anh ngồi đến tận buổi tối, màn đêm buông xuống, trên đường càng thêm náo nhiệt. Nhưng anh lại bị bao phủ bởi hắc ám, không nói một lời mà phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-tuong-ly-hon/1662237/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.