Trước kia Ứng Thành cũng đã từng làm mất nhẫn.
Lúc đang làm việc thì bị rớt, còn rớt ngay tại trường bắn nữa chứ. Bên ngoài trường bắn rộng cả trăm mét vuông, rồi còn mưa nữa nên trên mặt đất toàn là bùn. Y cũng chẳng dám nói cho Hạ Hiên, chỉ tự mình vác đèn pin vào buổi tối đi tìm. Dưới đất toàn là vỏ đạn, y vừa tìm lại vừa nhặt, cuối cùng nhặt vô số vỏ đạn mới tìm được chiếc nhẫn. Rồi mang đến cửa hàng trang sức làm sạch, còn mình thì mang vỏ đạn về, lấy một cái bàn chải ngồi xổm cọ sạch tất cả đống vỏ đạn đấy.
“Anh đưa em cái này để làm gì?” Hạ Hiên ước lượng số vỏ đạn trong tay, “Em thế này có bị còng đi hay không?”
“Sợ cái gì chứ.” Ứng Thành nói hàm hồ trong lúc ăn mì lạnh, “Em chỉ cần nói đây là lễ vật mà đội trưởng Ứng đưa cho, ai dám bắt em chứ?”
“Thứ này cũng không mang ra ngoài được, để trong nhà hả?”
Ứng Thành nghĩ, dùng chiếc đũa gạt hành tây trên đĩa sang một bên, nói: “Vậy thì đun chảy, anh cho làm thành một cái viên đạn để làm móc khóa được không?” . truyện tiên hiệp hay
Hạ Hiên bị y chọc cười, kẹp hết lạp xưởng trong đĩa mình cho y: “Lúc anh nhặt cũng không nghĩ để làm gì à?”
Ứng Thành lắc đầu: “Chỉ nghĩ nhặt được thì đưa cho em, sao có thể quan tâm nhiều như vậy?”
Thế là cứ như vậy Hạ Hiên bị y lừa qua, không biết Ứng Thành từng làm mất nhẫn. Mãi đến khi mà có một lần Ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-tuong-ly-hon/1662234/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.