Nhớ lại cái bế bổng của đêm hôm đó thật sự đã khiến trái tim Diệp Tâm Giao chẳng thể ngồi yên nữa, càng là ngày thi hôm ấy cái ôm kia càng khiến cô hoang mang bất định. Thật ra mấy ngày nay cô cố tình trốn tránh không gặp anh không chỉ vì cái ôm trên lễ đường, càng không vì cái bế bổng trong phòng thi mà còn vì nụ hôn vô tình đã phớt lờ ngay trên xe, mà chuyện làm cô không dám đối mặt nhất chính là nụ hôn ấy cô lại là người chủ động. Cho đến bây giờ mỗi lần nhìn thấy anh cô lại nghĩ ngay đến tình cảnh xấu hổ của ngày hôm đó, lúc anh đưa cô vào xe, chiếc khăn choàng được đặt trong túi cô vẫn không biết nên đưa anh bằng cách nào, thậm chí một lý do xiên vẹo mà cô nghĩ ra trước đó cũng không thể dùng được. Càng nghĩ lại càng thấy buồn phiền, nụ hôn của đêm đó, mặc dù chỉ như chuồn chuồn đạp nước thoáng qua, lại mặc dù Doãn Kỳ Thần có lẽ cũng chẳng xem đó là gì cả nhưng chính cô lại chẳng thể xem như có chuyện gì mà yên lòng được. Hoặc nói đến cả anh cũng chẳng xem đó là nụ hôn nữa là…
Ngu ngốc!
Cô cảm thấy bản thân mình quá ngu ngốc, cô cũng biết cô đang cố trốn tránh điều gì, cô thà giữ mối quan hệ như trước cũng không muốn để anh có cơ hội từ chối mình. Đây là lòng ích kỷ của của con người, điều này chính cô cũng hiểu rõ. Chỉ là khi nghĩ đến chuyện này vẫn khiến cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-tinh/2711518/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.