Câu hỏi không đầu không cuối của Lập Huân khiến Du Hi Văn có chút ngỡ ngàng, đương nhiên vấn đề ngỡ ngàng nhất của chị chính là Lập Huân biết em gái của chị, lại còn thân thiết đến độ gọi em gái chị là “Nguyên Nguyên”? Ái chà chà, cách gọi thân mật thế này cũng chỉ có bố gọi, từ khi nào mà Du Nguyên lại cho phép một người đàn ông khác gọi con bé như thế nhỉ?
Lập Huân vốn muốn nghe đáp án, ai ngờ đáp lại câu hỏi này Du Hi Văn lại nhìn anh với ánh mắt ngờ vực, chị nheo mắt, môi hơi mím lại. Nói thật với dáng vẻ này chẳng khác nào đang nhìn tội phạm, Lập Huân vốn rất quen thuộc với vẻ nghiêm nghị của chị khi ở sở cảnh sát nhưng không hiểu sao lần này anh dường như lại có chút chột dạ.
Anh vội dời mắt qua mớ giấy hỗn độn trên bàn, khẽ hắng giọng.
Nhưng Du Hi Văn là ai cơ chứ? Chị là đóa hoa của tổ cảnh sát hình sự, lại có kinh nghiệm điều tra khẩu cung bọn tội phạm, một số biểu hiện nhỏ nhoi của Lập Huân sao có thể qua mặt được chị kia chứ?
Thấy ánh mắt chị, Lập Huân liền cảm thấy có chút không ổn, không ngờ được giây sau Du Hi Văn ngay lập tức túm lấy cổ áo anh, sau đó bẻ ngoặc cánh tay Lập Huân ra sau rối ép cả người anh xuống bàn làm việc. Nên biết để vào được tổ trọng án, thân thủ của Du Hi Văn chắc chắn phải vượt xa rất nhiều người kể cả là võ sư chuyên nghiệp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-tinh/2711424/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.