Sau khi Diệp Tâm Giao và Doãn Kỳ Thần đi khỏi, căn phòng bỗng chốc lại chìm vào yên lặng. Tiêu Tĩnh Lâm vốn đã tức đến đỏ mặt, cuối cùng cũng không buồn để ý đến anh nữa. Âu Dương Khải Duật nhìn thấy cô như vậy lại cảm thấy có chút buồn cười. Thật lòng mà nói đến bản thân anh cũng không biết vì sao lại muốn trêu cô, thấy cô tức giận, nói một câu lại cãi tiếp một câu như vậy ngược lại lại khiến anh cảm thấy rất dễ chịu. Có lẽ là nhớ đến thái độ hờ hững của cô khi ở bệnh viện, khiến anh cảm thấy rất không thoải mái nên mới muốn tìm một cái cớ nào đó để sinh sự chăng?
Thật ra ngay cả bản thân anh cũng cảm nhận được mình thật ấu trĩ, chính vì không tìm nổi một cái cớ để bắt chuyện nên lại bắt đầu bày trò gây sự chú ý, cứ như một đứa trẻ vậy, đúng thật là… Chẳng biết nói sao.
Khẽ nén lại tiếng thở dài, anh liền đi đến bên cạnh Tiêu Tĩnh Lâm, nhìn thấy vết đỏ tấy trên chân cô, bản thân lại bất giác cúi người xuống, vừa định sờ vào chỗ sưng, Tiêu Tĩnh Lâm đã ngay lập tức co rụt người lại, thái độ nhìn anh còn trông rất cảnh giác.
- Anh định làm gì?
Nghe được câu hỏi Âu Dương Khải Duật bỗng chốc hơi khựng lại, bàn tay theo đó cũng dần thu về. Anh quay người ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, động tác cũng có phần tùy hứng.
Tiêu Tĩnh Lâm thấy anh cứ im lặng, không hiểu sao trong lòng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-tinh/2711396/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.