Lucien nhìn qua cửa xe ngắm con đường dần dần mờ tối, nghe Victor, Lane và Lotter thoải mái tự tại trò chuyện về phong cảnh mùa này trong trang viên.
“Lucien, sao cậu không nói chuyện? Lẽ nào không có hứng thú với rượu nho “Bern” do chính nhà Phyllis ủ ư?” Lane chú ý đến Lucien yên lặng ngồi bên cạnh cửa sổ xe ngựa, ngậm cười hỏi.
Trang viên “Bern” của Phyllis bao gồm một mảnh ruộng nho rất tốt, nho thu hoạch trong đó phần lớn dùng để ủ rượu. Sau khi chọn lựa và cất vào hầm rất nhiều năm thì rượu nho trang viên “Bern” đã có tên tuổi không nhỏ ở Arthaud, được xem là rượu nho hạng hai, chỉ có nhận được lời mời đến vũ hội, yến hội của nhà Phyllis mới có cơ hội thưởng thức.
Lucien tìm cớ che đậy: “Ngài Lane, thực ra tôi đang lo lắng về vũ hội lát nữa, tôi không biết nhảy điệu nào cả, rất mất mặt.”
“Cần ta dạy cho cậu không? Mặc dù cậu không phải là nữ sĩ xinh đẹp.” Lane nói với Lucien một cách châm chọc: “Hoặc cậu xem ta như là nữ sĩ xinh đẹp cũng được.”
Nhìn thấy bộ dạng quẫn bách không nói nên lời của Lucien, Victor cười nói với hắn: “Tình hình của trò tất cả bọn ta đều rõ, sẽ không có ai cố ý mời trò nhảy đâu. Dĩ nhiên nếu Lucien trò muốn học thì ta nghĩ các tiểu thư xinh đẹp đều sẽ rất vui lòng dạy cho trò.”
Trong bầu không khí thoải mái tùy tiện này, tâm trạng Lucien dần bình tĩnh lại. Tất cả sự chuẩn bị đã làm xong, sau đó chính là việc thực hiện cụ thể, nên hiện giờ có lo lắng, căng thẳng hơn nữa cũng không có giúp gì được.
Xe ngựa ra khỏi cổng thành, đi qua sông Belen rồi chạy về phía trang viên ở giữa rìa phía bắc rừng đen Mazel và con sông.
Bởi vì có mỏ đá nham thạch hoa văn nên trang viên của nhà Phyllis rất giàu có, căn nhà chính xây bằng đá hoa văn màu vàng kim, xa hoa đàng hoàng.
Phyllis mặc một bộ lễ phục tối màu đỏ như lửa, dẫn theo hai hàng người hầu chờ ở cổng nhà chính, hai hàng sáu cột đèn đồng cháy lên ngọn lửa màu vàng sáng, xua đi sắc tối lúc hơn bảy giờ.
“Thầy Victor, ngài Lane, Lucien, Lotter, chào mọi người.” Nhìn thấy xe ngựa dừng lại, Phyllis dẫn quản gia ra nghênh đón, bởi vì là vũ hội của cô nên cha cô Urbain và mẹ cô đều ở lại trong thành Arthaud.
Mỗi một tiểu thư quý tộc đều phải rèn luyện năng lực độc lập chủ trì vũ hội, yến hội.
“Tối nay trò thật xinh đẹp, Phyllis.” Victor ôm Phyllis một cái, cười khen ngợi với thái độ của trưởng bối.
Lễ phục tối màu đỏ lửa phối với mái tóc dài màu đỏ thẫm, đôi mắt tựa như đá hồng bảo cùng với làn da trắng ngần, quả thực khiến Phyllis xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều.
Phyllis vừa cảm ơn vừa nghênh tiếp các vị khách khác, khách cô mời không chỉ có bạn học mà còn có các bạn bè quý tộc.
Sau khi chào hỏi Phyllis với nghi lễ hôn tay, Lucien mặc bộ đồ tây màu đen đi vào phòng khách nhà chính.
Nền nhà được lát bằng đá nham thạch hoa văn màu xanh, vừa tráng lệ vừa không mất đi vẻ giàu có, phòng khách lớn bằng năm cái phòng khách và phòng ăn ở biệt thự hoa viên của Lucien, có thể tụ họp được hơn trăm người.
Bàn ăn dài đặt ở một góc của phòng khách, ngoài rất nhiều ly rượu nho đỏ thẫm ra thì bên trên còn đặt những món khai vị thanh mát, đẹp mắt như salad, bánh ngọt nhân trái cây, thạch trái cây… Những món chính có thịt nướng, thịt thái hạt lựu hầm, lạp xưởng, mì sợi, thịt ngỗng béo, gà thiến, nho, bánh mì trắng, trái cây, ngoài ra còn những thứ kỳ lạ khác mà Lucien nhận không ra.
Đội nhạc được mời đến ngồi ở một góc khác tấu lên nhạc khúc êm tai, khiến cho cả buổi vũ hội trở nên nhẹ nhàng và tao nhã.
Sau khi tiến vào, Lucien đến chỗ bàn ăn cầm một cái đĩa gắp thịt nướng, thịt ngỗng béo, lạp xưởng, bánh mì trắng và salad để vào, vừa ở một góc lặng lẽ ăn vừa chờ Phyllis tuyên bố vũ hội bắt đầu.
Ánh nến tối lại, nhạc khúc thay đổi, một người đàn ông mời các tiểu thư bước vào giữa phòng khách nhảy “điệu xoay tròn” được lưu truyền từ cung đình Tyrael. Nó là điệu nhảy nhục dục thân thể dính sát, bốn chân vướng vít, bị các quý tộc già bảo thủ cố chấp phản đối, nhưng những lão già đó càng bình luận thì những người trẻ tuổi, thậm chí phần lớn các quý phụ lại càng thích.
“Anh đến tham gia yến hội chứ không phải vũ hội sao, Lucien?” Phyllis và thầy Victor sau khi nhảy xong điệu mở màn thì tìm Lucien khắp nơi, cuối cùng đã tìm thấy hắn ở trong góc. Mà lúc này thức ăn đầy cả đĩa Lucien cũng đã ăn gần hết, khiến Phyllis dở khóc dở cười.
Sau khi kích phát sức mạnh huyết mạch, sự thèm ăn của Lucien tăng mạnh, với lại buổi tối còn có việc gian khó nữa.
Đặt đĩa ăn xuống, Lucien thả tay: “Tôi không biết điệu xoay vòng, Phyllis.”
“Anh là muốn tôi dạy anh hay là ngài Lane dạy anh, hay là Yvette?” Phyllis hiển nhiên đã biết được từ miệng Victor những lời mà Lane châm chọc Lucien trước đó. Còn Yvette đang nhảy vũ đạo với một người đàn ông quý tộc một cách vui vẻ, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Phyllis nên cô ta quay đầu nhìn qua, sau đó cười nháy mắt với Lucien.
Phyllis quay lại nói một cách chân thành: “Lucien, anh phải hòa nhập vào xã hội thượng lưu, giao thiệp với quý tộc, âm nhạc, vũ đạo và săn bắn đều không thể thiếu. Được rồi, tôi sẽ dạy anh.”
“Thực ra tôi thích làm việc yên lặng hơn.” Lucien không muốn biểu hiện một cách khác thường ở giờ phút quan trọng nên đành phải học theo những người đàn ông khác làm tư thế tay mời Phyllis.
Phyllis hài lòng đưa tay ra: “Anh không phải làm rất tốt đó sao? Đừng lo người khác chê cười, lần đầu tiên luôn là như vậy.”
Một tay ôm lấy eo của Phyllis, một tay vịn vào vai cô ấy, Lucien nghe theo hướng dẫn của cô bắt đầu luyện tập vũ đạo.
Mấy phút sau, Phyllis nhìn Lucien rất kinh ngạc: “Lucien, trước đây anh từng học điệu xoay tròn ư? Nhảy rất tốt, hoàn toàn không giống là người mới học, ừm, ngoại trừ rất cẩn trọng không dám dựa gần vào thân thể của tôi ra.”
“Công Chúa điện hạ có dạy tôi một chút.” Lucien sở dĩ học nhanh như vậy là vì năng lực nhịp nhàng và nhanh nhẹn siêu mạnh, mà việc này không thể nói với Phyllis nên chỉ có thể lấy Natasha để làm lá chắn.
Phyllis tỉnh ra: “Thì ra là vậy, Công Chúa điện hạ là Đại Kỵ Sĩ, nếu nàng ấy hướng dẫn anh thì hiệu quả chắc chắn rất tốt.”
Nói đến đây, cô ấy đột nhiên cười lên: “Công Chúa điện hạ cao hơn anh nửa cái đầu, lại là cường giả cấp năm, lúc nhảy với anh rốt cuộc ai là nữ sĩ vậy, Lucien?”
Cô ấy hiển nhiên đã nghe một chút tin đồn, suy cho cùng bản thân Natasha cũng không hề che giấu.
“…” Lucien không biết nên nói gì, sau đó trong lòng lay động, giả vờ trượt chân kêu đau nhỏ tiếng.
Phyllis hỏi với vẻ quan tâm: “Lucien anh trật chân rồi à? Cần tìm bác sĩ không?” Trong trang viên có bác sĩ gia đình riêng.
“Không có gì, nghỉ ngơi một chút là được rồi, có thể tìm người dẫn tôi đến phòng không?” Lucien lắc đầu bày tỏ không hề nghiêm trọng.
Phyllis lúc này mới yên tâm, gọi một người hầu nam bảo hắn dìu Lucien đến phòng khách ở lầu ba nhà chính.
----
Phòng khách rất sạch sẽ, rất ngăn nắp, chăn lông thiên nga mềm mại ấm áp.
Lucien ngồi ở bên giường, nhìn người hầu nam đóng cửa lại, sau đó lấy giấy viết thư ra rồi dùng bút lông viết lên đó:
““Quả Cầu Cảnh Tượng” vẫn còn chưa gửi đến ư?”
Lúc này đã gần tám giờ, trời đã hoàn toàn tối đen rồi.
Mười phút trôi qua, trên phong thư mới xuất hiện một dòng từ đơn màu đen: “Mở cửa sổ ra.”
Lucien vội càng kéo cửa sổ ra, trong nền nhạc nhẹ nhàng ở phòng khách, một quả cầu đen nhỏ bay vào rơi thẳng lên tay của Lucien.
Lucien không bóp nát nó mà thông qua khói đen cuồn cuộn trong “Quả Cầu Cảnh Tượng” đã nhìn thấy một cảnh tượng lờ mờ.
Vẫn là căn nhà gỗ nhỏ đó.
Điều này khiến Lucien hơi thở phào, đối phương vẫn chưa di chuyển nhưng phải nắm chắc thôi, hết lần này đến lần khác đòi “Quả Cầu Cảnh Tượng” rất có thể khiến đối phương cảnh giác.
Cất kỹ “Quả Cầu Cảnh Tượng”, Lucien nói nhẹ với giấy viết thư: “Sáng ngày mai sau khi trở về sẽ phụ trách làm yên lòng John.”
“Cảm ơn sự phối hợp của ngài, ngài Evans.” Giấy thư hiện ra chữ màu đen lạnh lùng.
Lucien gấp giấy viết thư xong rồi bỏ vào bì thư, cất ở trong áo choàng màu đen, sau đó cởi áo choàng ra mắc lên trên giá móc áo mũ.
Do biết được Lucien trật chân nên đám người Victor đều lần lượt qua thăm hắn, thậm chí bao gồm cả các quý tộc trẻ tuổi mà Lucien quen và không quen. Trong đó Yvette dường như có hơi thất vọng, đại khái trước đó cô ta định nửa đêm đến cùng Lucien “nghiên cứu thảo luận nhân sinh”, kết quả đối phương đã thành “thương binh”.
Cho đến tận chín giờ rưỡi thì ở chỗ Lucien mới hoàn toàn yên tĩnh lại, sau đó hắn khóa trái cửa phòng, thổi tắt nến nằm lên giường, cả căn phòng tối đen.
Trong bóng tối, Lucien bỗng nhiên đứng dậy đi đến bên bàn rót một cốc nước nóng, đồng thời để cho một “giọt máu Camille” được giấu kỹ trong lòng bàn tay rơi vào trong nước nóng.
Sóng nước hơi động, bên tai Lucien trực tiếp vang lên giọng của Camille: “Có manh mối rồi ư, Lucien?”
Dù là giấy viết thư hay là thầy tế tà giáo đều không có chút phản ứng gì với việc này.
Lucien dùng mật ngữ đã giao ước, sau khi tự nói một mình mấy câu không hề có ý nghĩa thì giả vờ lỡ tay làm rớt cái ly xuống đất, vỡ tan tành.
Mà ý trong mật ngữ là: “Gần rừng rậm đỉnh núi “Lubico” gần sát hướng đông nam rừng rậm Mazel.”
Phạm vi nó bao gồm rất rộng, nhưng như vậy càng thể hiện sự chân thực về manh mối của Lucien.
Vị trí này có khoảng cách xa so với nhà gỗ và sông Massol, là hai nơi hoàn toàn khác nhau, nếu Camille tìm kiếm kỹ thì rất lâu cũng không tìm kiếm ra nỗi.
Nhỏ tiếng mắng chửi thu dọn mảnh thủy tinh vỡ nát một chút, Lucien nằm trở lại lên giường, đồng thời lấy ra hai “giọt máu Camille” trong túi quần rồi đặt vào trong chăn.
Vũ hội vẫn đang tiếp tục, làm nổi lên sự yên tĩnh của các nơi khác ở toàn bộ trang viên, thỉnh thoảng có mấy tiếng chó sủa truyền ra.
Mặt trăng dần dần lên cao, tia sáng rọi vào trong phòng rải xuống một vùng ánh sáng bạc. Mà trong sự bao phủ của ánh sáng bạc thì trong chăn lông thiên nga có bóng mờ lung lay mấy cái một cách không thể nhìn thấy, sau đó thì trốn tránh sự giám sát của phong thư, chạy ra từ cánh cửa sổ không đóng.
Nếu tối nay không có mặt trăng, vô cùng đen kịt thì Lucien sẽ tìm cách khác chạy trốn sự giám sát.
Ra khỏi cửa sổ, Lucien không đi xuống mà là xuôi theo ánh trăng bò lên mái nhà, nấp vào trong bóng tối.
Có lẽ vì yên tâm về việc giấy viết thư giám sát Lucien nên thầy tế tà giáo nấp ở sau một cái cây lớn bên ngoài trang viên phía xa xa, căn bản không chuyên tâm chú ý bên này, trong lòng hắn thì Lucien không có bất kỳ sức mạnh siêu tự nhiên nào.
Thân thể Nguyệt Quang Hóa sơ cấp, Lucien từ một bên khác của nhà chính nhảy qua bức tường của trang viên, tiến vào rừng cây. Cởi giày da và áo quần bên trong rồi cất kỹ, thay lên một cái áo choàng dài đen có mũ mang theo bên người, sau đó chạy về phía “Larnaka” ở phía đông nam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]