Victor không phải là tên ngốc chỉ chuyên tâm vào âm nhạc, thần kinh chậm chạp, đối với sự cố ý của Wolf cảm nhận được rất rõ ràng, trong lòng là sự phẫn nộ xen lẫn tức cười, có phải bản thân cướp đi cơ hội tổ chức buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh thính phòng của hắn đâu, chẳng qua là trước đó khi hội đồng tuyển chọn nhạc sĩ, vừa hay là bản thân và hắn lọt vào vòng thảo luận cuối cùng, nếu muốn trách ai đó, sợ rằng phải trách bản thân Wolf có sở trường về viết bình luận hơn, chứ không phải là sáng tác nhạc, hắn đã quên mất sự theo đuổi âm nhạc của bản thân.
“Dĩ nhiên, Wolf, tôi mới viết xong một khúc nhạc hòa tấu piano, vô cùng vừa ý, anh có muốn nghe thử trước không?” - Victor cười trả đòn lại, bản nhạc hòa tấu piano này của anh đã đăng ký ở Hiệp Hội Nhạc Sĩ rồi, cũng không phải lo Wolf đạo nhạc sau khi nghe xong.
Wolf không ngờ rằng Victor vừa trải qua trận hôn mê và suy sụp tinh thần liên tục mấy tuần lại đầy tự tin như thế, sắc mặt hắn tức thì trở nên tái mét, hắng giọng vài tiếng nói cứng: “Victor, tôi vẫn giữ lại một chút hiếu kỳ vậy, hi vọng 3 tháng sau, ở Thánh Vịnh Thính Phòng, anh đừng khiến tôi thất vọng.” Victor tự tin như vậy, Wolf sợ mình sau khi nghe xong bản hòa tấu piano của hắn, không những nghĩ không ra những lời lẽ mỉa mai để đả kích hắn, mà ngược lại sẽ khiến bản thân ăn không ngon, ngủ không yên trong ba tháng này.
Victor nhún vai, mỉm cười nói: “Thật là tiếc quá, vốn dĩ còn hi vọng anh đưa ra vài ý kiến chứ.”
Wolf không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, vừa đảo mắt thì đã thấy Lucien bên cạnh Victor, nhìn thấy bộ quần áo vải lanh cũ kỹ, rẻ tiền của cậu, thế là hất hàm với vẻ khinh thường nói: “Victor, anh quen với đồ tiện dân thấp hèn, không có giáo dục lúc nào thế?”
Bắt đầu từ thời ông cố của Wolf, tuy mấy đời trực hệ nhà họ chưa từng nhận được tước vị nhưng dù thế nào thì họ hàng xa của Wolf vẫn là có một vị Tử Tước, mấy vị Huân Tước, chả trách được hắn luôn tự hào là một thành viên quý tộc, coi thường các nhạc sĩ xuất thân bình dân như Victor, lúc nào cũng giữ thái độ thanh nhã cao quý, dĩ nhiên lại càng không nhắc đến những người nghèo như Lucien nữa, cộng thêm sự ghen ghét và thù hận đối với Victor, nên nhìn thấy Lucien bên cạnh anh, Wolf giống như nhìn thấy một con chuột ghê tởm chạy lên bàn ăn của nhà mình vậy.
Đối với lời nói gần như chửi rủa của Wolf, Lucien ngoài có chút phẫn nộ ra toàn là thấy rất tức cười, cho dù ở đâu, chỉ cần có sự khác biệt về của cải giàu nghèo, địa vị cao thấp, thì sẽ có người dựa vào chúng để phân biệt “sang hèn”. Xã hội hiện đại thì tốt hơn một chút, ở thế giới khác lạ của sự dung hợp kỳ quái trong thời kỳ Phục Hưng và tăm tối này, điều đó được thể hiện hoàn toàn trần trụi và họ còn lấy đó làm tự hào, muốn thay đổi sự kỳ thị này thì chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân.
Victor xuất thân bình dân, đối với thái độ này của Wolf cũng có sự ghê tởm không nói rõ được giống vậy, anh nhíu đôi mày, nghiêm túc nói: “Hãy chú ý đến lời nói của anh, Wolf, đây là Lucien, học trò gần đây mới theo tôi học nhạc, ừm, một người trẻ tuổi rất có tài năng âm nhạc.
Tuy bản thân Victor không có kỳ thị gì đối với người nghèo, nhưng văn hóa, môi trường và giáo dục của cả thế giới vẫn có ảnh hưởng rất sâu sắc đối với anh, do đó khi giới thiệu Lucien, để không khiến anh ta bị người khác kỳ thị, cộng thêm sự phản cảm của bản thân đối với Wolf, nên Victor đã khoác lác một chút, ngay cả đến bây giờ, bản thân anh cũng không rõ Lucien có thiếu nhạc cảm trời sinh hay không.
“Ha ha ha, hắn, ha ha ha ha, hắn có tài năng âm nhạc? Một tên nghèo hèn thấp kém trước giờ chưa từng nhận được sự hun đúc và dạy dỗ âm nhạc mà có tài năng âm nhạc ư? Victor, tôi thấy anh vì việc chuẩn bị buổi hòa nhạc mà đầu óc trở nên bất bình thường rồi.” Wolf giống như nghe được câu chuyện cười rất buồn cười nào đó mà cười đến nỗi mất cả phong độ, cả người rung bần bật, tâm trạng bực bội vừa nãy cũng biến mất tiêu, cười lớn tiếng chế nhạo Victor và Lucien.
Victor không ngờ rằng mình tốt bụng nói khoác một chút mà lại khiến Wolf có phản ứng lớn như vậy, Victor vừa thở dài bản thân khó hiểu Wolf, vừa đành tiếp tục kiên trì nói cứng: “Arthaud là Thánh Vịnh Chi Thành, thủ đô của âm nhạc, mỗi một người ở đây đều nhận được sự ưu đãi của Chúa và sự hun đúc của âm nhạc, cho dù nghèo hèn thì cũng có không ít những ngâm du thi nhân xuất sắc, hơn nữa tài năng âm nhạc của một số người là do Chúa ban tặng, sinh ra đã có, sự ảnh hưởng và giáo dục sau đó chỉ là gạt bỏ đi lớp bụi che đi ánh sáng của viên ngọc thô, giúp nó phát ra ánh sáng vốn có, không phải sao?”
Wolf vừa cười vừa lắc đầu, chỉ về phía Lucien: “Thiên tài âm nhạc như thế đúng là cũng có, nhưng nếu đã nhận được sự ban tặng của Chúa, vậy thì sức mạnh huyết mạch thần ban đó chắc có thể kích hoạt một cách dễ dàng, vậy nên công chúa điện hạ Natasha đúng là vậy, Bá tước Verdi đúng là vậy, còn người “học trò” này của anh, tên gì nhỉ, à, Lucien, chắc chắn là không phải. Nếu hắn có thể trở thành nhạc sĩ xuất sắc, tôi sẽ công khai xin lỗi anh và hắn trên tờ “Âm Nhạc Bình Luận”, đồng thời sẽ không tổ chức buổi hòa nhạc nữa.”
Trong trạng thái đắc ý, Wolf nhanh miệng suy đoán chắc chắn, nhưng hắn cũng được tính là cẩn thận, cố ý thêm vào hai chữ “xuất sắc” trước từ nhạc sĩ, dù sao đến lúc đó, chỉ cần không phải được công nhận là xuất sắc thì dù Victor có dùng câu nói này để tìm mình thì cũng có thể trở mặt không nhận.
Theo như tin tức mà Lucien được biết mấy ngày nay, công chúa Natasha là huyết mạch duy nhất của Đại Công Owuor Ritter, là Nữ Bá Tước Violet, mà tước vị này là một tước vị phải kế thừa trước khi mỗi một đời Đại Công kế vị. Bởi vì gia tộc Owuor Ritter chính là gia tộc Violet. Tài năng âm nhạc của nàng rất tốt, sở trường về violin, sáo, đại phong cầm, nếu không phải bị cản trở bởi thân phận, thì e rằng đã trở thành nhạc sĩ xuất sắc rồi, dĩ nhiên, với thân phận là một Kỵ Sĩ, Natasha cũng là Đại Kỵ Sĩ bậc 5 xuất chúng, chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà chỉ còn cách bậc vị Thiên Kỵ Sĩ không còn xa.
Bá tước Verdi cũng là một thành viên của gia tộc Violet, là cháu trai của Đại Công, đã từng viết ra nhiều bản nhạc xuất sắc, hiện tại không có lãnh địa của riêng mình, mà đảm nhiệm chức Trưởng Quan cao nhất Thành Vệ Quân ở Arthaud, vừa trở thành Đại Kỵ Sĩ bậc 5.
Sau khi nói xong, Wolf không nhìn Victor lấy một cái, mỉm cười đi về phía cửa cầu thang.
Victor lắc đầu một cách chán ghét, nói với Lucien: “Đừng thèm chấp cái tên hẹp hòi, chua ngoa, thô tục đó, cứ an tâm làm tốt việc học của mình là được, chiều nay cậu đi xử lý các việc khác cho xong, sáng mai chính thức đến tìm Elena, bảo cô ấy dẫn cậu đến thư viện, ừm, sau này một tuần nghỉ một ngày, cụ thể là thứ bảy hay là chủ nhật, thì phải xem cậu và bạn cùng quản lý thư viện bàn bạc thế nào đã, được rồi, ta đến hội trường hòa nhạc đây.”
Đưa mắt tiễn Victor rời đi xong, Lucien quay đầu lại, mang văn thư khế ước giao cho Elena: “Ngày mai phải làm phiền cô rồi, Elena.”
Elena mỉm cười, bên trái có cái lúm đồng tiền nhỏ: “Đây là công việc của tôi, Lucien. Đúng rồi, đừng để ý đến ngài Wolf, trong hiệp hội hầu hết mọi người đều không thích ông ta, ngoại trừ mấy vị trị sự, ừm, các vị trị sự có tước vị.”
“He he, ngài Wolf luôn kiêu ngạo vịn cằm nhìn chúng ta, lẽ nào sẽ khiêm tốn mà cung kính nhìn cằm của mấy vị giám đốc ư?” Lucien dựa theo ý tứ trong lời nói của Elena, hài hước châm biếm một câu, khiến cho Elena cười khanh khách.
Cười nói với Elena mấy câu, Lucien còn bận quay về thăm dò miệng đường nước ngầm, nên nói lời cáo từ.
“Lucien!”
Đi được vài bước, Lucien bỗng nghe thấy tiếng gọi của Elana, quay đầu lại nhìn cô ấy với vẻ nghi hoặc.
Tay phải của Elena nắm lại thành nắm đấm nho nhỏ, huơ lên: “Lucien, tôi tin anh, cho dù không thể trở thành nhạc sĩ, cũng phải trở thành nhạc sư xuất sắc, đến lúc đó xem thử ngài Wolf sẽ có vẻ mặt thế nào!”
Trước khi vào Hiệp hội âm nhạc làm việc, cuộc sống của Elena là ở giữa người nghèo và bình dân, do đó đối với ngữ khí vừa nãy của Wolf là có sự đồng cảm, rất bất mãn.
Lucien học theo cô ấy huơ huơ nắm đấm, nói qua loa: “Nhất định!”
----
Hơn 9 giờ tối, ngoài mấy tên say rượu, khu o’Let đã không còn thấy bóng người nữa, trong sự tĩnh mịch của đêm tối thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng sủa của đám chó hoang, đối với những dân nghèo của thế giới này, trước giờ đều là ngủ sớm dậy sớm, buổi tối không có cuộc sống về đêm đầy màu sắc, buổi sáng cũng cần dậy sớm, bận rộn vì sinh kế của một ngày.
Lúc ăn tối, nói tin tốt lành đã tìm được một công việc tốt nhờ sự giúp đỡ của ngài Victor cho chú Joel và thím Alissa nghe xong, Lucien mượn cớ học hành trở về căn phòng nhỏ của mình, ngồi thiền và phân tích ma pháp sắp được học.
Lặng lẽ lẻn ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cánh cửa gỗ lại, bước chân của Lucien đi rất nhẹ về phía miệng đường nước ngầm hoang vắng mà chiều nay đã thăm dò xong, chờ bản thân phân tích ra bốn ma pháp trận thì có thể mượn nguyên liệu ma pháp bố trí và sử dụng một số phiên bản nhược hóa, phụ trợ của ma pháp chính thức rồi, ví dụ “Hóa đá thành bùn”, chính là ma pháp hữu dụng như mở một đường hầm bí mật trong phòng mình thông đến đường nước ngầm, và trong đường nước ngầm xây phòng thực nghiệm ma pháp, đến lúc đó sẽ không cần phải đi vào đi ra khiến người khác nghi ngờ rồi.
Sau khi kiên nhẫn quan sát xung quanh không có ai, Lucien cẩn thận đi vào miệng đường nước ngầm.
Lần này, cái mùi hôi thối đó, môi trường trơn trượt, bẩn thỉu xung quanh tuy vẫn khiến Lucien không thích ứng được, thấy khó chịu nhưng lại không thể ngăn cản sự nhiệt tình học ma pháp của anh, loay hoay trong đường nước ngầm, tìm một góc vắng vẻ và đánh dấu vẽ bản đồ đường nước ngầm thô sơ trong thư viện Linh Hồn.
Mà trong quá trình đó, Lucien còn cắt lấy rất nhiều rêu phát ra ánh sáng nhạt trên tường, bỏ vào trong túi quần bên trái của mình, bởi vì loại rêu này gọi là “Rêu huỳnh quang”, là một nguyên liệu làm phép của ma pháp không chính thức cấp học đồ “Cấm Quang Thuật”.
Vừa tìm, Lucien vừa cảm thấy kỳ lạ, bản thân lại chưa gặp được người ăn xin sống ở cống thoát nước mà Correa nói, ngoài tiếng bước chân khe khẽ của Lucien ra thì bốn bề yên lặng, cảm giác rất gai người.
Lucien nhanh chóng tìm được một nơi rất thích hợp để thực nghiệm ma pháp, đây là một ngã ba, nơi cách xa mười mấy bước phía trước bị hòn đá lớn bịt kín, bên trái thông đến nơi sâu hơn, chỉ cần vị trí đứng tốt, thì có thể dễ dàng phát hiện bên trái và phía sau có người đến gần hay không.
Móc từ trong túi áo lanh bên tay phải ra một nắm bột lưu huỳnh, Lucien có chút thở dài, nếu không thể trở thành ma pháp sư chính thức, cứ mang theo bên mình nguyên liệu làm phép thì rất phiền phức, bản thân chỉ có bốn loại, còn có thể lần lượt bỏ vào 4 túi áo quần, chứ nếu số nguyên liệu lên đến cả trăm loại đó thì e rằng phải dùng đến áo ma pháp chuyên dụng, trong thắt lưng có 1 dãy túi nhỏ rồi.
Nhớ lại kết cấu pháp thuật phân tích ra, cùng với quá trình cấu tạo ma pháp mà bản thân hiểu được, Lucien đưa tay phải ra, ngón tay vừa túm lấy, bột lưu huỳnh từ trên tay chầm chậm rơi xuống, trong miệng phát ra một tràng thanh âm cổ quái, trúc trắc, biểu cảm trên mặt dưới sự chiếu rọi của ánh huỳnh quang, vừa nghiêm túc mà u ám.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]