Minh Thứ ngồi ở ghế phó lái một lúc đã phát giác được tâm lý của Tiêu Ngộ An khác thường. Ban nãy ngồi trên bàn cơm ở nhà họ Tiêu, khi Tiêu Ngộ An nói với cậu rằng tối sẽ đi bờ biển thả pháo, bộ dạng vẫn rất thoải mái bình thường. Bây giờ cả người lại có hơi cứng nhắc, giống như trong hai tiếng cậu rời khỏi này đã xảy ra chuyện gì đó. "Anh?" Cậu xoay người, nghiêng đầu nhìn Tiêu Ngộ An, "Sao thế anh?" Đêm ba mươi, hai hàng cây bên đường đều được treo đèn màu, náo nhiệt vô cùng, nhưng trên đường cái lại gần như không thấy một chiếc xe nào. Tiêu Ngộ An lái xe chuẩn mực, ánh mắt hơi hơi quét sang bên phải, thản nhiên đáp: "Ừ?" Minh Thứ chau mày. Cậu quá hiểu Tiêu Ngộ An, chỉ với một tiếng "ừ" này thôi, cậu đã nghe ra có vấn đề. Tiêu Ngộ An vờ như không có gì, giấu chuyện đã xảy ra hai tiếng trước trong lòng, không nói với cậu. "Anh." Minh Thứ khom đến trước người Tiêu Ngộ An, nếu gần thêm nữa sẽ ảnh hưởng anh lái xe, "Anh, anh có chuyện." Đèn đường phả vào kính xe, lay động trên khuôn mặt của Tiêu Ngộ An, lúc sáng tỏ lúc lờ mờ, Minh Thứ vẫn nhìn thẳng vào anh, không chuyển mắt, nắm bắt được động tác mím môi ngắn ngủi của Tiêu Ngộ An. "Chuyện của anh không phải là dắt em đi chơi pháo hửm?" Tiêu Ngộ An mỉm cười, nét cứng nhắc giữa hai mày dường như đã tan biến. Nhưng tâm lý Minh Thứ lại quá mức nhạy cảm, "Anh đừng trêu em, anh, em nhìn ra được." Tiêu Ngộ An chớp mắt, không đáp lời Minh Thứ nữa. Minh Thứ cũng không hỏi tiếp, dựa vào lưng ghế ngồi yên, cắn vào một góc môi, tự mình ngẫm nghĩ. Nhất định không phải là chuyện trên đội, nếu như trên đội có chuyện gì, thì Tiêu Ngộ An lúc này sẽ không chở cậu đi đốt pháo. Vậy là chuyện trong nhà? Khi nãy mọi người vẫn còn ổn mà, hơn nữa, trong nhà có chuyện cũng không cần giấu đến thế. Minh Thứ thở dài một hơi, hiểu đôi chút rồi. Chuyện này chắc hẳn có liên quan tới cậu. Nhưng hai ngày này ở nhà họ Tiêu, mấy vị phụ huynh vẫn đối xử với cậu như trước không có thay đổi gì, vẫn xem cậu như đứa bé nhỏ nhất nhà, nên chiều thì chiều, nên nói thì nói. Cậu không có ở đấy, Tiêu Ngộ An mới bị gọi đi nói chuyện có liên quan tới cậu, chuyện này làm Tiêu Ngộ An khó xử, nên muốn giấu cậu, xong vẫn như đã hẹn dắt cậu đi thả pháo. Không đúng, chuyện này không phải như đã hẹn. Thật ra cậu vẫn có thể bầu bạn với ông thêm một lúc nữa, nhưng là Tiêu Ngộ An gấp gáp gọi cậu ra đây. Tiêu Ngộ An muốn nhìn thấy cậu. Nơi lồng ngực Minh Thứ có chút căng tức. Mùa hè, lúc cậu đang quyết liệt với Minh Hào Phong và Ôn Nguyệt, có nói rõ rằng mình phải có Tiêu Ngộ An, không phải là Tiêu Ngộ An thì không được. Cậu đã ngửa bài với người nhà, nhưng phần tình cảm này vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để nhà họ Tiêu biết. Khi đối mặt với bọn họ, cậu không thể càn rỡ như khi với Minh Hào Phong. Cậu thừa nhận mình nhát gan, cậu dám đặt cược tất cả cho Tiêu Ngộ An, thế nhưng lại không dám nói với người lớn nhà họ Tiêu rằng 一 Con thích Tiêu Ngộ An, con muốn ở bên cạnh anh ấy. Cậu sợ sẽ tổn thương bọn họ. Cậu không có sự quan tâm yêu thương khi ở nhà họ Minh, tất cả đều là nhà họ Tiêu cho cậu, lần mời phụ huynh đầu tiên khi cậu học tiểu học, là do Tiêu Lãm Nhạc đi dự, còn mấy món đồ chơi mới của cậu, là do mẹ cùng với cô út của Tiêu Ngộ An mua cho. Bọn họ yêu thương bảo vệ cậu giống như con ruột của mình, vậy mà khi cậu lớn khôn, lại muốn dụ dỗ Tiêu Ngộ An. Ngày thường cậu không dám nghĩ quá kĩ, bởi vì cho dù thế nào, thì người đuối lý vẫn là cậu. Cậu có lỗi với người lớn nhà họ Tiêu. Chuyện tình cảm thì không có đúng sai, cũng không phải là thứ có thể tùy ý kiểm soát. Cậu thích thì đã thích, cậu không thể không thích nữa. Nhưng người lớn nhà họ Tiêu lại vì tình cảm không thể khống chế của mình, mà phải chịu tổn thương. Bọn họ nhất định đã biết, nhưng lại lựa lúc cậu không có mặt mới hỏi Tiêu Ngộ An, bọn họ muốn giữ thể diện cho cậu. Bàn tay Minh Thứ đặt ở hai đùi đã cuộn thành nắm đấm từ bao giờ, bởi vì dùng quá nhiều sức khiến đôi vai cậu nhè nhẹ run. Xe bỗng dưng chậm lại dần. Vẫn chưa đến bờ biển, nhưng đã nghe thấy tiếng pháo nổ từ bờ biển truyền đến. Tiêu Ngộ An dừng xe ở bên đường. Minh Thứ thoát khỏi suy nghĩ, xoay đầu nhìn Tiêu Ngộ An. Vài phút đồng hồ sau, hai người không ai nói câu nào. Người mở lời đầu tiên là Minh Thứ. "Anh. Hình như em biết là chuyện gì rồi." Cậu cúi đầu, giọng nói rất khẽ, "Minh Hào Phong nói với chú rồi phải không ạ?" Năm phút trôi qua, Tiêu Ngộ An mới nói: "Ừ." Suy đoán đã được chứng thực, cho dù có chuẩn bị tâm lý đầy đủ, Minh Thứ vẫn thấy rất hoang mang, nhịp tim đập liên hồi, lòng bàn tay toát mồ hôi. Cậu không dám chắc mình đang hoảng loạn vì điều gì. Lo rằng Tiêu Lãm Nhạc không đồng ý sao? Hay vì chuyện này mà quở trách Tiêu Ngộ An? Về sau có khi nào sẽ diễn vở kịch gia đình ngăn cấm các loại như vậy không? Hay là quá muốn biết Tiêu Ngộ An đã nói gì? Tiêu Lãm Nhạc là một người đàn ông rất phong độ, hơn nữa ông còn là một người ba tôn trọng con cái, phẩm hạnh của Tiêu Ngộ An là được kế thừa từ Tiêu Lãm Nhạc. Minh Thứ có thể tưởng tượng được Tiêu Lãm Nhạc sẽ hỏi Tiêu Ngộ An ra sao. Nhưng cậu không tưởng tượng ra nổi Tiêu Ngộ An sẽ trả lời như thế nào. 一一 Không phải là kiểu như ba đã nói, Minh Thứ chỉ đang ở tạm nhà con. 一一 Đúng vậy, đúng như Minh Thứ đã nói với ba mẹ em ấy, tình cảm của em ấy con không biết nên làm thế nào. 一一 Tụi con? Tụi con chưa từng bắt đầu, con vẫn xem em ấy là em trai. 一一 Không có gì thật mà, ba đừng lo lắng nữa. 一一 Con sẽ xử lý ổn thỏa. Em ấy vẫn còn nhỏ, có lẽ chỉ là xốc nổi nhất thời thôi. 一一 Chúng con chưa phát sinh ra chuyện gì cả. Móng tay Minh Thứ đâm vào đệm thịt, nếu như Tiêu Ngộ An không trả lời như vậy, vậy sẽ trả lời thế nào đây? Bọn họ không hề quen nhau, tất cả đều là do cậu chủ động, tới nỗi mỗi khi dùng tay giúp đỡ nhau, cũng đều là do cậu giở trò đạt được. Sự bao dung của Tiêu Ngộ An đối với cậu trong chuyện này, dường như chỉ là một thói quen nuông chiều trong nhiều năm qua. Tiêu Ngộ An vẫn chưa bị cậu dụ dỗ, cậu cũng không phải là bạn trai của Tiêu Ngộ An. Tiêu Ngộ An vẫn thế, vẫn sẽ là niềm tự hào của nhà họ Tiêu. Cậu cảm thấy lạc lõng, thứ cảm giác tủi thân ấy, nó cứ như đang bóp nát trái tim cậu thành một mảnh méo mó nhăn nhúm. "Ba hỏi, chúng mình bắt đầu từ lúc nào." Giọng nói của Tiêu Ngộ An nồng như rượu vậy, dần dần bao bọc Minh Thứ lại thành một chiếc kén. Minh Thứ không hé lời nào. Bọn họ vốn chưa từng bắt đầu. Tiêu Ngộ An thậm chí còn không cần giải thích, cứ nói theo sự thật là được. Không khí trong xe trầm lại trong phút chốc, điều hòa phả ra tiếng phù phù. Tiêu Ngộ An nói: "Anh bảo là vào mùa hè, bắt đầu từ khi hè." Minh Thứ bỗng chốc mở tròn hai mắt, ánh sáng trong con ngươi tựa như bị ánh sao chiếm chỗ. Đại não giống như bị chết máy, không thể xử lý nổi tin tức ngắn ngủi ấy. "Hè, mùa hè..." Lại qua thêm một lúc, Tiêu Ngộ An nói: "Ừ." Huyết mạch điên cuồng chạy loạn, ban nãy Minh Thứ cảm giác tứ chi tê cứng, bây giờ lại bị thứ sức lực tự dưng trổi dậy đó làm cho không kịp trở tay. "Nhưng mà mình..." Minh Thứ nắm chặt quần vài lần, chà đi mồ hôi ẩm ướt lên trên ấy. Cậu muốn nói gì, ít nhất nên biểu đạt cảm xúc kích động? Bất ngờ? Hay là hưng phấn của cậu bấy giờ ư? Nhưng cậu không tìm ra được từ nào thích hợp, để ghép hoàn chỉnh câu nói này. Từ ngữ cậu không theo ý mình. "Chúng mình vẫn chưa bắt đầu mà." Cuối cùng lọt ra khỏi môi mình vậy mà lại là câu này. Đây rõ ràng không phải là điều cậu muốn nói, cậu tức giận đến nỗi cắn chặt răng, nhưng đã nghe Tiêu Ngộ An "ừ" một tiếng. Phút chốc cậu đã lập tức bình tĩnh lại. Huyết quản vẫn đang sôi sục, ban nãy nó chạy loạn lên, còn bây giờ là dần dần hạ xuống. Cậu nhìn đăm đăm vào Tiêu Ngộ An, Tiêu Ngộ An cũng xoay sang, bình tĩnh nhìn cậu. Không đúng, đó không phải là bình tĩnh. Tiêu Ngộ An vốn không thể bình tĩnh, đó chỉ là kinh nghiệm về bề dày thời gian và từng trải của người lớn hơn cậu sáu tuổi. Thời gian và trải đời khiến Tiêu Ngộ An có thể hiện ra sự ung dung rõ rệt, nhưng đó chỉ là giả vờ. Về phương diện trên mặt tình cảm này, Tiêu Ngộ An có thể cao tay hơn cậu bao nhiêu kia chứ? Cậu còn từng yêu sớm, phá hủy thỏa thuận mà chính tay mình đã viết nên, khi lên cấp ba chưa bao lâu cậu đã hiểu rõ tâm ý của mình. Còn Tiêu Ngộ An tới yêu sớm còn chưa từng nếm thử, thứ quan hệ gỡ bỏ không dứt này, là cậu buộc Tiêu Ngộ An phải dây vào. Vì vậy Tiêu Ngộ An không thể nào bình tĩnh hơn cậu. Cậu bỗng dưng cảm thất thật thỏa mãn làm sao, người trong lòng cậu bởi vì cậu, mà nói dối gia đình. Trong vấn đề xoay quanh cậu, thế mà lại tách cậu ra khỏi cuộc đàm thoại ấy, Tiêu Ngộ An bảo vệ cậu, anh không phải là một tên ngốc tự ý quyết định. Bọn họ vẫn chưa tới bước đó, nhưng Tiêu Ngộ An lại giấu cậu ở phía sau, để tất cả mọi thứ chuyển hết lên người mình. "Anh." Trong lòng Minh Thứ vừa xót vừa căng trướng, "Anh ơi." "Qua đó nhé?" Tình huống bây giờ, Tiêu Ngộ An cũng không biết nên giải quyết ra sao, nên dứt khoát mở xe, chuyển cuộc đối thoại. Anh vừa trải qua một trận đấu tranh lạ lẫm. Sau khi thừa nhận với Tiêu Lãm Nhạc sự thật vốn không hề tồn tại, anh đáng lẽ ra nên ở một mình một lúc, ít nhất phải chỉnh lý lại cảm xúc, nhưng khi nghe thấy tiếng thở dài đó của Tiêu Lãm Nhạc, điều anh muốn làm nhất, thế mà lại là gọi Minh Thứ trở về bên mình. Nếu như chuyện "Bắt đầu từ hè" là một sai lầm, thì anh đã bị cuốn vào sai lầm đó, anh nên bắt tên đầu xỏ nhanh chóng xuất hiện Gió lạnh ngoài xe thổi vào, Minh Thứ túm chặt cổ áo. Tiêu Ngộ An thì đi đằng trước, còn cậu thì bị lạc lại phía sau, không gấp gáp đuổi theo, thế nhưng cũng không kéo dài khoảng cách. Càng đến gần bờ biển, tiếng pháo vang ngày càng lớn, Tiêu Mục Đình và Tiêu Cẩm Trình đang bị vây trong quần người thả pháo, nếu đi thẳng thêm chút bữa, bọn họ cũng sẽ gia nhập vào đám đông ấy. Minh Thứ dừng bước, cậu không muốn chơi pháo nữa. Nơi đây dường như là một ranh giới giữa thế giới, một khi hai người cậu và Tiêu Ngộ An đi tiếp thêm một bước, hai người họ sẽ bị nhiễm lấy hơi thở của người khác. Mà trong tình yêu, đấy là thứ cần phải loại trừ. "Anh." Minh Thứ nhìn bóng lưng của Tiêu Ngộ An, "Vậy hiện tại mình được xem là gì của nhau ạ?" Tiêu Ngộ An ngừng bước, nhưng cũng không người lại ngay. Có người đốt một chùm pháo vô cùng đắc tiền, nó bay lên trời cao "bịch" một tiếng nở thành đóa, giống như hàng nghìn hàng vạn ngôi sao tỏa sáng lấp lánh rồi vụt tắt. Vô số ánh sáng cùng bóng tối ấy, đều lạc vào đôi mắt của Minh Thứ. "Anh bảo chúng mình bắt đầu từ hè." Minh Thứ nói: "Nhưng không phải mà, hè này em đến giở trò với anh, anh không chịu em, tới tận bây giờ anh vẫn như thế, không chấp nhận em." Ngừng lại vài giây, Minh Thứ lại tiếp lời: "Chúng ta không là gì của nhau cả." Cậu cảm thấy mình vừa gian xảo vừa hèn hạ. Cậu cố ý nói như vậy, cố bày ra vẻ tủi thân cùng đáng thương cho Tiêu Ngộ An thấy. Hễ cậu càng mưu toan nhiều thứ, thì cậu lại càng cảm thấy không đủ, cậu mặt dày vô sỉ. Mùa hè cậu dựa theo kế hoạch từng bước vững chắc đã bị chính mình phá nát tươm, nhưng bây giờ cậu lại bắt đầu gầy dựng lại. Ai bảo Tiêu Ngộ An vì cậu mà nói dối chứ? Tiêu Ngộ An xoay người, cậu nhìn xuống mặt đất, không nhìn Tiêu Ngộ An. Giữa hai người họ vẫn giữa khoảng cách hai bước chân, nhưng người phía trước và sau lại trở thành mặt đối mặt. Minh Thứ thì thầm, "Anh không có yêu đương với em, cũng không chịu làm với em. Em giở trò với anh, anh mới chịu sờ em. Chúng mình... chúng mình chỉ là an ủi lẫn nhau..." Nói dứt câu, Minh Thứ đã nhìn thấy đôi bốt của Tiêu Ngộ An bước đến. Cậu muốn ngẩng đầu, nhưng lại có một lực khác, giữ chặt lấy cằm của cậu. Con ngươi cậu lần nữa mở lớn trong cơn hoa mắt bỗng đột nhiên lại khép lại, bờ môi chạm vào môi của Tiêu Ngộ An, lấp đầy trong hô hấp cậu là hơi thở của Tiêu Ngộ An. Kế giảo hoạt của cậu đắc thủ rồi, Tiêu Ngộ An đang hôn cậu, còn điều cậu mong muốn chỉ đơn giản là một câu nói, Tiêu Ngộ An sẽ nói cậu nghe 一一 Chúng ta không hề không là gì của nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]