Hôm nay Minh Thứ chỗ nào cũng buồn bực, thấy anh thắng trận, vui thì vui, nhưng cảm xúc đó chưa đủ tận hứng, luôn cảm thấy bị nghẹn chỗ nào đó, nhưng mà nó không biết bị nghẹn ở đâu. 
Bây giờ hé ra một câu "Anh yêu sớm", trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm. 
Nói xong nó còn ngơ ra một lúc, giống như một viên đá rơi trên nền đất, nó muốn đi nhặt cục đá ấy về. 
Tiêu Ngộ An thấy thằng nhóc nghịch ngợm này có điều muốn nói, nhưng chẳng ngờ tới người ta vừa mở miệng đã thót một câu "Anh yêu sớm còn không chịu nhận." 
Đúng vậy, độ tuổi của lớp 11 đúng là độ tuổi hoàng kim để yêu sớm, lớp bọn cậu còn có tận mấy cặp yêu sớm, mọi người ai cũng giúp bọn họ giấu diếm chủ nhiệm lớp. Hạ Chung mới lớp 10, đã tự nhận mình biết yêu rồi, nhưng sống chết không chịu nói người đó là ai. 
Tóm lại cứ hể vào sân trường Nhất Trung nhìn quẩn quơ đâu đó, thì sẽ thấy không phải đang yêu sớm, thì cũng là muốn nếm thử mùi vị của yêu sớm. 
Nhưng cậu và yêu sớm như hai đường thẳng song song, thầy chủ nhiệm lớp cậu còn chưa lo cậu sẽ yêu sớm, thế mà đã bị cái đuôi là em trai nhỏ nhà cậu phê bình rồi. 
Cứ mờ mịt chẳng rõ sao mình bị lên án như vậy, Tiêu Ngộ An tức cũng tức chẳng ra hơi, đã cảm thấy buồn cười. 
Cậu chỉ hướng vào mình, "Anh với ai yêu sớm hử?" 
"Đồng Vũ!" Tiếng này của Minh Thứ vừa vang lên còn ra nghe ra ưu thương vô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-so-mi-bac-ha/1077268/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.