Giọng Hạ Mộ Hiên hơi run rẩy, khác xa Vương gia phong lưu vô lại ngày thường trong kinh thành, lại càng chẳng giống Đại tướng quân sát phạt quyết đoán chỉ điểm giang sơn trên chiến trường, mà căng thẳng, kích động xen lẫn khó tin như mao đầu tiểu tử mới biết yêu. Kỳ thực, lúc này, trong đầu Hạ Mộ Hiên cũng rất loạn, thậm chí hắn còn không nghĩ ra phía sau tiếng gọi kia có ý nghĩa gì, chỉ là kích động theo bản năng. Tạ Ngọc nhận ra hắn, có phải Tạ Ngọc vẫn luôn biết thân phận của hắn?
Hạ Mộ Hiên khẩn cấp muốn một đáp án, nhưng Tạ Ngọc lại cố tình không đáp lại. Tạ Ngọc hoảng hốt vô cùng, không biết phải đối mặt như thế nào với tình cảnh đặc biệt này. Hắn có thể giả vờ hờ hững đối phó với Hiên Vương gia, cũng có thể sa đọa, phóng đãng lừa dối Minh Nguyệt lâu chủ, nhưng khi hai thân phận hợp lại làm một là lúc chỉ còn lại Hạ Mộ Hiên nguyên bản, thì Tạ Ngọc chỉ còn mờ mịt, luống cuống. Không còn...bất cứ lấp liếm nào nữa, đây chính là nam nhân hắn yêu nhất, nam nhân mười mấy năm cũng không thể quên.
Mắt Tạ Ngọc đã ươn ướt, say rượu nên hai mắt mơ màng càng lộ vẻ ba quang nhộn nhạo, chợt hắn đẩy Hạ Mộ Hiên đang ngẩn ngơ ra, liều mạng chạy ra cửa. Không quan tâm sau đó sẽ thế nào, cho dù là sau khi nói ra từ đây như người dưng nước lã, thì cũng đợi ngày mai hãy nói. Tốt xấu gì phải cho hắn chút thời gian, không muốn phải là đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-rach-quan-manh-cau-nguoi-ngu/1354774/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.