Dung Vận bị té nhào lên long sàng, trước người còn có sói đói như hổ rình mồi. Y níu chăn bất lực hu hu nức nở, khóc đến ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ. Nhưng kỳ quái chính là hai mắt càng không ngừng ra nước mắt, tiểu nhục huyệt giữa hai đùi tựa hồ chảy nước càng nhiều. Y càng khóc bên dưới càng ẩm ướt lợi hại, y có cảm giác thân thể đã không còn bị mình khống chế, cảm giác như mất khống chế này thực sự giày vò, khiến Dung Vận luôn luôn bảo thủ xấu hổ đến nỗi hận không thể đập đầu tự tử.
Nhưng, ngứa quá, sao lại ngứa vậy chứ, như có vô số sâu nhỏ bò trong cơ thể, rõ ràng là nóng đổ mồ hôi, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, không phải rét lạnh đơn thuần, nhưng mà luôn cảm thấy không thỏa mãn. Hu hu, y nhớ cha mẹ quá, rất muốn được người ôm vào trong lòng thương yêu an ủi, còn có nơi ngứa đến lợi hại kia, nếu có người dùng cây gậy vừa nóng vừa thô giúp y đâm đâm thì tốt biết mấy.
Thân hãm hốt luân (vây khốn toàn thân),nhưng thân thể lại trống rỗng hư không, Dung Vận chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy, khóc lóc nói ra lời trong lòng:“Sao ngươi không biết thương hương tiếc ngọc chút nào vậy, ta… Ta thật khó chịu! Cha, mẹ… Vận nhi muốn ôm ôm, phía dưới của Vận nhi rất ngứa, có con sâu nhỏ cắn ta, phải làm sao đây? Muốn cha mẹ an ủi!”Hạ Trọng Vân vốn đang ngẫm lại chuyện của Dâm Hồ tộc, nghe Dung Vận nói, lập tức cười ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-rach-quan-manh-cau-nguoi-ngu/1354760/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.