Ở ngoại thành Đế Kinh của hoàng triều Đại Hạ có một toà tuyết sơn quanh năm bị tuyết trắng bao phủ. Nhưng ngọn núi này bắt đầu tồn tại từ khi nào, trên đó có huyền cơ ra sao thì không ai nói rõ được. Dân chúng đều bảo đó là toà Thần sơn, là nơi ở của Thánh Nữ nương nương không thể xâm phạm, phàm là người một mình lên núi đều không rõ tung tích.
Thực ra, toà tuyết sơn này là Thánh địa của Dâm Hồ tộc. Dâm Hồ tộc mỹ mạo thông tuệ như là được trời cao thiên vị nhiều năm qua phát triển ngày càng phồn thịnh. Dung gia, gia tộc thương nhân đệ nhất thiên hạ nổi danh bảy nước, là gia tộc nắm giữ toàn bộ mạch máu kinh tế đại lục! (nói thật ta có điểm muốn cười…) <-tác giả nói. Nhưng chuyện gì cũng có mặt trái của nó, bọn họ có được thiên phú tuyệt hảo thì phải trả một cái giá tương xứng. Mỗi đời sẽ xuất hiện vài mỹ nhân tuyệt thế trên người mang dâm độc, trời sinh dâm đãng, thân thể căn bản không thể rời khỏi nam nhân, không biết đã gây ra bao nhiêu bi kịch. Sau đó, tổ tiên trải qua gần trăm năm nghiên cứu, phát hiện nơi tuyết sơn kia có thể áp chế được dâm độc đòi mạng này nên liền đưa nhóm tiểu dâm hồ lên núi, chuyên tâm tập võ, tu thân dưỡng tính.
Mà lúc này trên tuyết sơn rộng lớn cũng chỉ có hai thầy trò Dung Khanh và Dung Vận. Trong ánh nến, một mỹ nhân mặc thanh y mảnh mai, yêu kiều đang ngồi chống cằm, tóc dài như thác nước, nhan sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-rach-quan-manh-cau-nguoi-ngu/1354758/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.