Gió đêm trong rừng ào ào, màn đêm bao phủ bốn phía, bỗng nhiên, cómột bóng người như đại bàng giang cánh từ trên trời giáng xuống, ngăncản lối đi của hắn.
Nét mặt hắn vẫn bình lặng như hồ nước, không chút nào kinh ngạc, khẽ thở dài:
- Trên đời này nếu có một người ta không muốn đối địch, thì đó chính là ngươi.
Dưới ánh trăng loang lổ, người kia mặc y phục màu vàng xám, đầu độinón nỉ, là trang phục của tiểu thương ngoài biên ải. Nhưng dù hắn hóathành tro, Bộ Lưu Tiên cũng đoán ra được.
- Nếu ngươi không giao thuốc giải “hủ thi hóa cốt phấn” ra, ngươi ta chỉ sợ không còn là huynh đệ nữa.
Trong ánh mắt Tiêu Vô Cấu toát ra tia thương tiếc.
Bộ Lưu Tiên chợt cười:
- Đại sư huynh, ngươi theo nghĩa phụ cũng hai mươi năm rồi đúng không?
- Hai mươi năm rồi.
- Vậy sao ngươi lại có thể ngây thơ như vậy? Thủ đoạn của nghĩa phụ,người khác có thể không biết, nhưng ngươi ta phải rõ ràng nhất. Ngươicãi mệnh lệnh của sư phụ, còn dám hy vọng xa vời có thuốc giải?
- Lưu Tiên, ngươi không nên ép ta!
- Đại sư huynh, tuy ngươi nhập môn sớm hơn ta, nhưng nếu ra tay, chỉ sợ ngươi không phải là đối thủ của ta.
- Nếu thêm ta nữa thì sao?
Một thanh âm trong trẻo từ phía sau Bộ Lưu Tiên vang lên.
Bộ Lưu Tiên ngẩn ra, tức thì lại cười nhạt:
- Thẩm công tử, ngươi thân là hộ pháp Tuyết Vực, chuyện của Tang quốc, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-mong-tru-yeu/2446000/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.