Kim Sùng Huân thấy hắn vẫn trầm lặng, liền cao giọng nói:
- Tiêu tướng quân, việc này nên quyết định sớm.
Tiêu Vô Cấu bỗng ngẩng phắt đầu lên, hai mắt sáng quắc nhìn gã:
- Kim đại nhân, ngươi là tướng trấn thủ biên quan, hôm nay đại quânPhù Phong quốc vây dưới thành, nếu như lúc này chúng ta khải hoàn quayvề triều ngươi có biết hậu quả như nào chứ? Hơn mười vạn đại quân địchsẽ tiến quân thần tốc tấn công đến Toàn Hoa Thành của đế đô, đến lúc đó, Tang quốc có mấy trăm vạn lê dân bá tánh sẽ trôi giạt khắp nơi, khôngcó nhà để về. Tiêu mỗ phụng mệnh xuất chính, lúc này nên diệt quân địch, biên quan còn chưa bình định, sao có thể quay về?
Trong lều vải yên tĩnh, chỉ nghe quân sĩ bên ngoài lều trướng nhốn nháo ồn ào.
- Nói như vậy, Tiêu tướng quân nhất định không khải hoàn quay về triều?
- Một ngày quân giặc chưa diệt, ngày đó Tiêu mỗ không rời khỏi Thước Hộc Quan.
Kim Sùng Huân chợt ngửa đầu cười to.
Tiêu Vô Cấu hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
Thanh âm của Kim Sùng Huân bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo cứng rắn:
- Ta cười Bộ tiên sinh thật sự là liệu sự như thần, ông ta đã sớm đoán ngươi nhất định không tuân lệnh.
Nói rồi vỗ hai tay, quát to:
- Dẫn tới!
Hai người đàn ông áo đen thần sắc quái dị từ sau lều vải áp tới mộtthiếu nữ mỹ lệ tóc đỏ không được buộc gọn xõa ra bên hông, tay bị tróichặt, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-mong-tru-yeu/2445994/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.