Tiêu Vô Cấu nghe vậy, trong lòng khẽ động, nhớ vào một đêm nọ, dướiánh trăng thê lương tại Kim Việt Sơn, ân sư dùng giọng điệu hời hợt phân phó hắn:
- Trận đánh tại Thính Tuyết Cốc đã năm năm rồi, mùa xuân này là lúctiến cống, chắc chắn sẽ có họa chiến tranh, ta muốn con lập tức chủ động xin lệnh xuất chinh. Thế nhưng nếu Lưu Tiên viết thư cho con con lậptức lĩnh binh quay về triều…con không được hỏi vì sao, ta tự có lý do.
Sao sư phụ lại dự liệu được lúc Phù PHong quốc tiến công thì sẽ có họa chiến tranh? Lẽ nào…sư phụ đúng là…
Sắc mặt hắn ngăm đen nên không nhìn ra biểu cảm trong đó, nhưng trong lòng đang trào dâng những đợt sóng mãnh liệt.
Thẩm Hi Vi hiểu tâm ý của hắn, thấy sắc mặt hắn khác biệt, liền khẽcầm tay hắn, vừa chạm đến bàn tay lạnh lẽo của hắn, lại run nhè nhẹ,trong lòng cũng hoảng hốt, định hỏi hắn, PHong Dật Quân lại nói:
- Hôm qua Tiêu tướng quân cứu bách tính, không màng tính mạng bảnthân, trong lòng ta rất kính nể. Nhưng tướng quân lại không tin lời tanói, mà ta cũng không thể ngay lập tức bắt tướng quân tin, thật sự làbất đắc dĩ. Hôm nay Mạnh thừa tướng và Vương tướng quân lần lượt bị giết hại, thế cục trong triều đang rung chuyển, ta chỉ hy vọng một ngày nàođó, tướng quân có thể cân nhắc nặng nhẹ, quan tâm đến sinh linh thiênhạ…
Nói còn chưa hết, chợt nghe bên ngoài lều lớn tiếng trống trận rền vang như sấm.
Ba người giật mình, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-mong-tru-yeu/2445990/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.