Tiêu Vô Cấu vung thương như luyện không, bức lui một loạt quân địch,lại thấy sau hắn là người mặc trang phục người đánh xe ngựa, biết ngườinày chính là người đã xuất thủ cứu Thẩm Hi Vi, bật thốt lên khen:
- Công phu giỏi! Huynh đệ, ngươi tên gì?
Nào ngờ người đánh xe ngựa kia cũng không đáp lời hắn, phi lên lên,song chưởng liên tiếp như gió cuốn tuyết đọng, như hoa tuyết bay lượnkhông dứt, đem hơn mười mấy tên kỵ binh cả người lẫn ngựa chấn động cuồn cuộn mở lui. Binh địch thấy hắn dũng mãnh phi thường như vậy, nhất thời cũng không dám tiếp tục tới gần.
Lúc này, Kim Sùng Huân đã sai người mở rộng cửa, hơn nửa bách tính đã đi vào được, chợt nghe phía đông nam có tiếng kèn vang, lại một đội kỵbinh cuồn cuộn lao tới.
Tiêu Vô Cấu vội nói với người đánh xe ngựa:
- Huynh đệ tốt, ngươi hãy vào quan trước, ta sẽ bọc sau.
Người đánh xe ngựa kia cũng không thèm nhìn hắn, hừ lạnh:
- Địch nhiều ta ít, còn tỏ ra anh hùng hảo hán gì chứ.
Tiêu Vô Cấu nghe ngữ khí người đó đầy châm chọc, liền sửng sốt. Người đánh xe ngựa lại hừ lạnh:
- Ngươi thân là tướng quân cầm đầu vậy mà lại hành sự qua loa, nếuchết ở trong trận, sao không khiến hơn mười vạn tướng sĩ phía sau thấtvọng?
Tiêu Vô Cấu sững người, lúc đó hắn thấy quân địch đánh vào đứa trẻ,trong lòng kích động, huyết khí trào lên không kiềm chế được, không suynghĩ được nhiều đến thế, liền nói:
- Huynh đệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-mong-tru-yeu/2445978/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.