Là mùa xuân, trên con đê mười dặm tơ liễu phất phơ, hất lên cao, rơixuống mặt đất nhanh chóng biến thành tuyết. Một đứa nhỏ đi chân trầntrên tuyết, máu từ chân chảy xuống, nhuộm đỏ tuyết trắng, giống như đóa hoa se nở rộ. Phía trước có một luồng tia sáng mạnh mẽ hấp dẫn nó, nómuốn chạy tới luồng sáng đó nhưng khi nó thật sự chạy tới trước mạt, lại bị luồng sáng trắng đó hung hãn đẩy bật trở lại, cứ ở trong tư thế vĩnh viễn rơi xuống, trong nháy mắt mê muội sau đó mới là cơn đau, sự đauđớn giống như ma quỷ muốn rút linh hồn nó ra khỏi cơ thể.
Lãnh Quan Ngữ bừng mở mắt ra, hai mắt đau nhức, nghĩ thầm: sao lại mơ lại giấc mộng cũ nhiều năm trước.
Nàng thấy mình bị luồng sáng trắng lớn mạnh bao vây quanh, bốn gócgian phòng được phân chia xếp đặt bốn cốc đen hoa sen, sau tấm rèm chemàu trắng bạc dường như có bóng người.
Nàng cố gắng nhìn, nhưng cũng không nhìn được rõ.
Nàng há miệng hỏi: đây là đâu? Nhưng lại không nghe được giọng nói của mình.
Nàng đứng lên đặt chân trần xuống đất, rồi lại lập tức rụt về. Trênđệm trắng noãn có vết máu đỏ tươi, dưới ánh lửa sáng rực, ký ức như thủy triều vọt tới, hiện lên chồng chất, nàng bật thốt lên:
- Thẩm huynh, là huynh phải không?
Bộ Lưu Tiên chấn động toàn thân, bước tới đẩy tấm rèm lên, khóe môi hiện lên nụ cười mị hoặc, nói:
- Là ta!
Lãnh Quan Ngữ giật mình:
-Bộ tướng quân? Đây là đâu?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-mong-tru-yeu/2445969/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.