Mặt trời ngả về phía Tây, giờ Dậu vừa qua, đường núi trong rừng đã tụ những tầng sương khói mỏng bị ánh mặt trời chiều đỏ rực còn sót lạichiếu nhuộm thẫm làm ánh lên những màu đỏ thẫm tím nhạt như tấm mạng tolớn quái dị bao phủ khắp nơi.
Tiêu Vô Cấu đứng dưới chân núi Kim Việt Sơn nhíu mày trầm tư.
Bọn họ đêm qua đã buộc ngựa ở chỗ này, hôm nay chỉ còn lại năm dâycương và một bãi máu loãng. Xung quanh cỏ dại trong vòng hơn mười trượng giống như bị một khối đá lớn ép chặt lấy bị hãm sâu ở trong lòng đất,trên mặt đất có những dấu vết móng vuốt hỗn loạn, vô cùng lầy lội.
- Kha Nhung, ngươi thấy sao?
Tiêu Vô Cấu hỏi một người trong đó.
Kha Nhung là người nhiều tuổi nhất trong ba người, lập tức bước tới hai bước, trả lời:
- Nhìn những dấu vết móng vuốt này, như là mãnh thú giữa rừng.
Tiêu Vô Cấu cười lạnh nói:
- Mãnh thú này vừa ăn thịt ngựa của chúng t, chúng ta phải tìm ra, lột da của chúng. Các ngươi hãy đi tìm xung quanh đi!
Ba người vâng lệnh đi.
Tiêu Vô Cấu chợt thấy Thẩm Hi Vi ngồi dưới tán cây cả nửa ngày khônghề động tĩnh gì, liền bước lên xem, không kìm được lắc đầu khẽ thở dài:
- Thật sự chưa từng thấy ai có thể ngủ dễ như này.
Chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, hàng lông mi dài phủ lên đôi mắt,đôi môi mọng đỏ diễm lệ, sống mũi thẳng thanh tú, làn da dưới ánh nắngmàu ngà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-mong-tru-yeu/2445943/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.